Một đường bước đi, Giang Khương thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, lúc này khi trong mắt hắn xẹt qua một khóm cây mây thì đột nhiên hắn cảm thấy trong tầm mắt chỗ khóm cây đó hơi sáng lên, mấy lá mây hình trái tim hiện ra rõ ràng. Sau đó trong đầu Giang Khương lướt qua một đoạn thông tin: “Củ mài, cách khoảng 36m…”
- Hả?
Giang Khương đang đi nhanh về phía trước nhận được tin này không khỏi đột ngột dừng chân lại, ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía khóm cây mây đó.
Mà Tuyên Tử Nguyệt đi theo phía sau lúc này đang tò mò nhìn đông nhìn tây xem cảnh vật hai bên, không ngờ Giang Khương bỗng dừng bước chân, suýt nữa thì va vào gùi thuốc của Giang Khương.
- Anh làm gì thế?
Tuyên Tử Nguyệt giơ tay đỡ gùi thuốc của Giang Khương, buồn bực nói:
- Sao đột nhiên lại ngừng lại?
- Không có gì… Tôi nhìn thấy một loại dược liệu thôi…
Giang Khương cười cười, sau đó đi về phía khóm cây mây kia.
Sau khi đến gần khóm cây mây đó, Giang Khương mới nhìn thấy trong khóm cây mây này quả nhiên có hai lá mây như lá cây củ mài, lập tức trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ:
“Chuyện gì vậy, không chỉ mũi mình có thể ngửi được thuốc, ngay cả mắt mình bây giờ cũng có thể phát hiện được thuốc rồi?”
Giang Khương cũng không do dự, tiện tay lấy một thanh trúc từ trong gùi ra, đào rễ cây bên dưới lá mây.
Tuyên Tử Nguyệt ở bên cạnh lúc này cũng tò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609068/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.