Nghe được lời này, Giang Khương nhìn về phía nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ ý cười.
Tất nhiên hắn cũng chẳng thèm tranh cãi gì với người ta. Chó cắn người, lẽ nào bạn phải cắn ngược trở lại nó mới chịu được à?
Cho nên, Giang Khương rất là bình tĩnh, nhìn Tuyên Tử Nguyệt bất đắc dĩ cười khổ, khiến cho Tuyên Tử Nguyệt vui đến mức cười toe toét.
Có điều đôi cẩu nam nữ kia thấy Giang Khương và Tuyên Tử Nguyệt không thèm để ý đến mình thì cũng chẳng thể nói thêm gì nữa. Đặc biệt là tên thanh niên kia, thấy Tuyên Tử Nguyệt không thèm nhìn gã lấy một cái, trong lòng buồn bực. Có điều gã cũng chẳng còn cách nào khác nên chỉ đành buồn bực chứ không lên tiếng nữa.
Dù sao đây cũng là nhà hàng Pháp, mọi người nói chuyện đều rất nhỏ tiếng, đều là những người có thể diện nên phải chú ý đến phong độ. Có điều tên thanh niên này và bạn gái gã thỉnh thoảng vẫn quẳng cho ai kia cái nhìn khinh thường.
Bồi bàn kia cầm rượu xuống, không lâu sau, anh ta lại quay lại, có điều lần này lại là một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.
- Tiên sinh, vị này là ông chủ của tôi... Ông ấy nghe nói ngài không hài lòng với rượu này nên đặc biệt đến tạ lỗi và giải thích với ngài...
Lúc này ánh mắt anh bồi bàn này nhìn Giang Khương đã có thêm vài phần cung kính.
Giang Khương không ngờ ông chủ này lại khách khí như vậy. Hắn lập tức nhìn ông chủ trẻ tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609063/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.