Tuyên Tử Nguyệt nghe Giang Khương nói vậy, trên mặt càng lộ vẻ hiếu kỳ. Sao thằng nhãi này đột nhiên lại có gu thời trang vậy.
Cô lập tức nhướn đôi mày thanh tú, nói:
- Không phải lần trước anh nói tôi mặc chiếc váy này rất đẹp sao? Sao đột nhiên lại thấy không đẹp rồi!
- Lần trước là lần trước...
Giang Khương cười ha hả, lắc đầu cười nói:
- Giờ tôi cảm thấy cô mặc váy ngắn càng đẹp hơn...
- Tốt nhất là cái loại vừa trên đầu gối một chút...
Vừa nói Giang Khương vừa múa may minh họa.
- A?!
Tuyên Tử Nguyệt nhìn thấy Giang Khương liên tục múa may như hận không thể xé rách chiếc váy của mình thì mặt mũi cứng đờ. Dường như cô chợt nhớ ra gì đó, mặt đột nhiên đỏ bừng, đưa chân lên đạp Giang Khương, hừ giọng nói:
- Tôi đạp chết tên háo sắc anh.
- Đúng rồi... Tối nay tôi mời anh ăn cơm, cảm ơn ơn cứu mạng của anh.
Tuyên Tử Nguyệt cười nhìn Giang Khương nói:
- Không đến nổi không nể mặt chứ!
- Cơm tối?
Giang Khương suy nghĩ một chút, sau đó liền gật đầu cười:
- Đương nhiên không thành vấn đề!
- Được rồi... Vậy chúng ta hẹn vậy nhé... Về tôi sẽ gọi điện cho anh!
Chủ nhật này không phải là một ngày nghỉ ngơi, ít nhất có rất nhiều người chẳng có tâm trạng để nghỉ ngơi.
Sáng sớm nay, chuyện con trai Cục trưởng cục cảnh sát Hà Tây đánh người bị thương đã được đăng lên weibo của các sinh viên Đại học Đông Nguyên vây xem.
Dưới sự tổ chức của Hội trưởng Hội sinh viên Trương Du Chính khoa Y học lâm sàng, một nhóm sinh viên đã đại diện đến Bệnh viện số 1 thăm Trương Đồng và Triệu Vân Cường đang được chữa trị; đồng thời cũng bày tỏ sự tức giận và khiển trách đối với Lý thiếu.
Đồng thời họ còn bày tỏ, để ngăn ngừa Cục trưởng cục cảnh sát bao che cho con mình, Hội trưởng Trương sẽ tạo nên một con sóng lớn trên diễn đàn Đại học Đông Nguyên, thề phải đòi lại công bằng cho những bạn học bị trọng thương.
Giới cảnh sát Đông Giang cũng nhận được tin này từ vô số người. Những kẻ có tư cách dòm ngó vị trí lão đại giới cảnh sát phân cục Hà Tây cũng hưng phấn bắt đầu âm thầm chuẩn bị để bỏ đá xuống giếng. Họ chỉ chờ Lý Diệc Dương vừa hành động là kéo anh ta xuống ngay.
Thậm chí còn có không ít người, cũng đã thám thính rõ rang, hình như tối qua bạn học Lý đại thiếu còn rút cả súng ra, có điều lúc đó đã được người ta chứng thực là súng giả.
Kết quả những người biết được tin này không ai không không đấm ngực dậm chân, súng giả gì chứ... Mấy cái này chỉ có thể gạt được đám sinh viên thôi. Đường đường Lý đại công tử sao có thể cầm súng giả đi dọa người? Có dùng não heo để nghĩ cũng không thể có khả năng này.
Giờ chỉ cần chụp được khẩu súng này, chỉ cần có thể xác định được khẩu súng kia là thật, vậy thì cho dù Lý Diệc Dương xử lý chuyện này như thế nào, vị trí Cục trưởng phân cục cảnh sát Hà Tây của anh ta cũng không thể giữ được nữa.
Có điều, giờ họ chỉ cần nghĩ cũng biết. Lúc ấy tất nhiên là có người che dấu việc này, hơn nữa che dấu tương đối tốt, nếu không trước mắt bao nhiêu người như vậy, sao có thể dễ dàng gạt được nhiều người thế.
Lúc này mọi người cũng chỉ có thể than thầm vận khí Lý Diệc Dương này tốt quá, nếu không...
Hiện giờ mọi người chỉ có thể chờ đợi. Đợi khi Lý Diệc Dương này hồ đồ. Dù sao chuyện này rơi xuống đầu ai thì người đó cũng nghĩ cứ chùi sạch mép trước rồi tính sau. Dù sao những năm gần đây, mấy đại công tử không phải toàn làm vậy sao? Bị thương vài người có là gì, chỉ cần không chết người, chuyện gì cũng dễ nói.
Cho dù có chết người, uy hiếp cộng thêm đem lợi ích ra dụ chẳng phải đều dễ giải quyết sao. Đối phó với những việc như thế này, chỉ cần ta hào phóng bơm chút tiền, cộng thêm uy hiếp vào, chuyện gì cũng xong.
Cho nên, tất cả mọi người đều yên lặng chờ đợi, dù sao một phân cục lớn như Hà Tây vô cùng béo bở. Ở cả Vân Giang này, địa bàn phân cục Hà Tây là lớn nhất. Tầm quan trọng của Cục trưởng phân cục này chỉ kém Cục trưởng Cục công an thành phố Vân Giang. Mọi người đều nói vị trí này của Lý Diệc Dương, cho dù có đổi vị trí Phó cục trưởng Cục công an thành phố cũng không đổi. Từ đó có thể thấy có bao nhiêu người trông ngóng vị trí này.
Tuy nói Lý Diệc Dương có quan hệ khá tốt trên Sở tỉnh nên mới có thể lên ngồi vị trí này, nhưng vào thời khắc mấu chốt, chỉ cần phạm sai lầm như vậy, cho dù lãnh đạo Sở tỉnh cũng không dám bảo vệ anh ta.
Lúc này mọi người đều mừng thầm, không ai lên tiếng, đều âm hiểm chờ đợi... Tuy nhiên rất nhanh, có một tin tức truyền ra, vẻ mặt hả hê của mọi người lập tức biến mất, chỉ còn lại một tiếng thở dài.
Lý thiếu lẫn hai tên côn đồ đều bị tạm giam ở đồn công an đường Văn Các, đợi sau khi có kết quả nghiệm thương của ba người bị thương sẽ tiến hành khởi tố.
Lúc này, ai cũng chẳng còn mong đợi nữa, họ biết đã hết hy vọng rồi... Tuy nói là trọng thương, nhưng việc này ai cũng biết, chỉ cần không có người chết, không bị tàn phế gì đó thì bị thương nặng một chút đã làm sao. Chỉ cần bồi thường nhiều một chút, Lý Diệc Dương vẫn tại vị, ai dám hành hạ Lý đại thiếu chứ? Mọi người chỉ muốn bỏ đá xuống giếng cha gã, cha gã chưa xuống nước, ai còn có tâm trạng đùa với tên nhóc này.
Cho nên chuyện này trên cơ bản đã định như vậy. sau khi tích cực bồi thường, Lý thiếu có hai đồng bọn chia bớt trách nhiệm hình sự, hơn nữa gã cũng không phải người xuống tay mạnh nhất, cho nên cùng lắm là bị phán án một năm tù.
Còn về Cục trưởng Lý Diệc Dương, anh ta cùng lắm là chỉ mang cái tiếng dạy con không nghiêm, hơn nữa còn phán tội bất luận thân sơ, ngay cả con trai mình cũng bắt bỏ tù không chút do dự, không chút bao che, chắc là hành động này còn để lại cho cấp trên ấn tượng tốt nữa.
Đương nhiên, điều này vẫn không khiến những kẻ mong chờ vị trí này nản lòng, bắt đầu lén lút điều tra tình hình hôm đó, định tìm ra người giúp đỡ che giấu kia. Chỉ cần người này chứng minh khẩu súng kia là tật, vậy thì vị trí của Lý Diệc Dương cũng không thể ngồi vững được nữa.
Dĩ nhiên Giang Khương chẳng hề để ý đến những cuyện này. Dù sao những gì cần nhắc Cục trưởng Lý hắn đều đã nhắc rồi, còn làm thế nào là chuyện của Cục trưởng Lý. Nếu đường đường Cục trưởng cục cảnh sát phân cục Hà Tây mà ngay cả chút chuyện này cũng không làm cho sạch sẽ được thì Giang Khương cũng chẳng còn cách nào khác.
Hôm nay phòng khám cũng tương đối bận, không những buổi sáng, ngay cả buổi chiều cũng có hai ba chục bệnh nhân xếp hàng.
Việc của Giang Khương vẫn nhiều nhất. Hắn vừa khám bệnh, còn châm cứu cho bệnh nhân, xoa bóp, nói chung là không dễ dàng gì.
Cả ngày một mình hắn chạy từ phòng khám nội khoa sang phòng chữa trị, từ phòng chữa trị đến phòng khám nội khoa, giống như một con bướm nhỏ xuyên hoa, các bệnh nhân y tá chỉ thấy hắn chạy vào chỗ này rồi lại chạy ra chỗ kia; ai nấy đều cảm thấy hắn vô cùng cực khổ.
Chỉ có Hồ lão y sư là mỉm cười, nói từ khi mình đánh bóng tên tuổi của Giang Khương, chuyện làm ăn của phòng khám càng lúc càng phát đạt. Bệnh nhân nhiều hơn trước ít nhất một phần tư.
Hồ lão y sư vừa vuốt râu vừa mỉm cười tính toán trong lòng xem tháng này nên phát cho Giang Khương bao nhiêu tiền thưởng. Dù sao mảng châm cứu và xoa bóp chỉ có một mình Giang Khương phụ trách. Mảng này mỗi ngày phòng khám đều thu vào năm sáu trăm tệ, không thể để Giang Khương chịu thiệt được.
Giang Khương bận rộn đến hơn năm giờ, bệnh nhân vẫn chưa khám hết. Lúc hắn đang bắt mạch cho một bệnh nhân trong phòng khám, đột nhiên di động vang lên.
Trong lúc Giang Khương khám bệnh bốc thuốc, hắn không bao giờ nghe điện thoại, cho nên hắn cũng không chú ý lắm. Sau khi tiện tay chỉnh điện thoại sang chế độ rung, hắn lại tiếp tục bắt mạch cho bệnh nhân. Sau đó, hắn lại hỏi tình hình bệnh, rồi bắt đầu kê đơn thuốc cho bệnh nhân.
Lúc này, bên ngoài phòng khám có một cô gái xinh đẹp mặc váy dài màu trắng chậm rãi bước vào. Cô gái có khí chất thoát tục, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần vừa tiến vào phòng khám, liền hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Ngay cả anh Hoàng của phòng thuốc đang cắt thuốc cũng phải liếc mắt sang nhìn cô gái này, suýt chút nữa là cắt trúng tay.
- Xin hỏi có Giang Khương ở đây không?
Bạn học Tuyên Tử Nguyệt rất khách khí mỉm cười hỏi anh Hoàng.
- A... Giang... Có có.... Đang ở phòng khám...
Anh Hoàng sờ sờ ngón tay. Anh ta không ngờ cô gái xinh đẹp này lại nói chuyện với mình, lập tức sửng sốt một lát mới cười khan nói.
- A... Nội khoa, nội khoa... Là phòng đầu tiên bên này...
Anh Hoàng nhìn cô gái xinh đẹp này khẽ nhíu mày, vội vàng chỉ chỉ nói.
- Ồ... được rồi, cảm ơn anh!
Sau khi Tuyên Tử Nguyệt cảm ơn xong, cô quay người đi về phía phòng khám nội khoa. Lúc này trong lòng cô đang rất bực bội. Sáng nay rõ ràng hai người đã hẹn rồi. Giờ thằng nhỏ này còn không chịu nghe điện thoại của mình.
Lúc cô bước đến trước phòng khám nội khoa, nhìn và trong, quả nhiên... Thằng nhãi này đang ngồi trên một chiếc ghế bắt mạch cho bệnh nhân.
Tuyên Tử Nguyệt thấy bộ dạng này của Giang Khương thì cũng hơi tò mò. Lần đầu tiên cô nhìn thấy Giang Khương nghiêm túc đến như vậy.
Cô không lên tiếng ngay mà đứng ở cửa nhìn Giang Khương nghiêm túc bắt mạch cho bệnh nhân, sau đó hỏi thăm rồi cầm bút kê đơn. Bệnh nhân ngồi bên cạnh có vẻ khá cung kính với thằng nhóc này.
- Hì hì... Lúc anh ta nghiêm túc, trông cũng thú vị đấy chứ...
Lúc này Tuyên Tử Nguyệt nhìn ai đó, trong lòng thầm nói.
Trong lúc cô đang nói thầm, Giang Khương đã khám xong cho bệnh nhân này, sau đó đưa tay vào túi móc di động ra xem.
Lúc nhìn di động xong sắc mặt hắn hơi thay đổi. Hắn quay sang cười nói với Hồ lão y sư:
- Thầy... Con ra ngoài gọi điện một chút!
- À... Con đi đi...
Hồ lão y sư ngẩng đầu, gật đầu nói.
Giang Khương vội vàng đứng lên, sau đó vừa bấm số vừa bước ra cửa.
Kết quả lúc hắn ngẩng đầu lên đã thấy Tuyên Tử Nguyệt dáng như ngọc, vẻ mặt xinh đẹp mang ý cười đang đứng trước cửa.
Giang Khương sửng sốt một chút rồi cười nói:
- Ngại quá, ban nãy đang khám bệnh nên không chú ý cô gọi đến...
- Chậc chậc... bác sĩ Giang bận rộn quá. Cuộc hẹn đi ăn với tôi xem ra khó thực hiện được rồi...
Tuyên Tử Nguyệt không để ý, chỉ nhẹ nhàng cười nói.
- Cái này... Thực sự ngại quá... Hội trưởng Tuyên phải đợi tôi một lát rồi, sắp xong rồi đấy...
Giang Khương quay đầu nhìn một lượt bệnh nhân trong phòng khám nội khoa rồi nói.
- Giang Khương... Con có việc thì đi đi, để con gái người ta đợi không hay đâu..
Lúc này Hồ lão y sư ngẩng đầu lên nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt đứng trước cửa. Mặc dù ông cảm thấy kỳ lạ không biết đồ đệ mình lừa đâu được một cô gái còn xinh đẹp hơn cả Lý Tiểu Vũ. Nhưng Hồ lão y sư trước nay luôn thích ghép đôi người khác, đặc biệt là với tiểu đồ đệ này.
- A... Ồ... Vậy thầy, con đi trước nhé...
Hồ lão y sư đã nói vậy, dĩ nhiên Giang Khương sẽ không để Tuyên Tử Nguyệt phải đợi nữa. Hắn lập tức thay đồ làm việc, cùng Tuyên Tử Nguyệt đi ra ngoài trong ánh mắt hâm mộ của Trương Nhạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]