- Cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù như thế nào, nhưng em không muốn anh lại đột nhiên biến mất nữa.
Câu nói này nhẹ nhàng vang lên trong đầu Giang Khương, khiến trong lòng Giang Khương cực kỳ đắng chát. Hồ lão y sư luôn ngồi bên cạnh cũng phát hiện hôm nay tiểu đồ đệ này của mình hình như có gì đó không bình thường, cho đến khi chị La ở nhà bếp bắt đầu kêu đã đến lúc dọn cơm, Giang Khương mới chậm rãi hoàn hồn lại.
Lúc chị La thấy Giang Khương đến nhà ăn mặt mày vui mừng nói:
- Bác sĩ Giang, hôm nay chị nấu thêm nhiều gạo lắm, còn làm thêm một món ăn, cậu có thể ăn thỏa sức nhé.
- A a... Tốt quá, tốt quá!
Mặc dù trong lòng Giang Khương còn buồn bã nhưng nó không hề ảnh hưởng chút nào đến khả năng ăn uống của Giang Khương. Dưới con mắt của mọi người, Giang Khương lại một lần nữa chén hết bốn bát cơm lớn.
Có điều lúc này Hồ lão y sư nhìn Giang Khương đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng. Thường ngày Giang Khương chỉ có thể ăn được hai bát, giờ đột nhiên sức ăn tăng gấp đôi, hình như cũng không phải chuyện gì tốt. Đột nhiên thèm ăn quá nhiều cũng có nguyên nhân rất không tốt.
Nghĩ tới đây, Hồ lão y sư sờ cằm mình, trong lòng thầm nghĩ: “Có cần phải bảo Giang Khương đi lấy máu kiểm tra không, nếu lỡ như tuyến giáp trạng có vấn đề gì thì phiền phức.”
Giang Khương không biết trong lòng Hồ lão y sư đang lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609048/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.