- Bác sĩ Lý, sao vậy?
Giang Khương bước vào phòng khám ngoại khoa, nhìn thấy một cậu bé mười một mười hai tuổi đang nằm trên giường chữa trị, còn có một bà cụ ăn mặc rách rưới đang kéo tay bác sĩ Lý. Giang Khương trong lòng thở dài, sau đó mỉm cười nhìn bác sĩ Lý hỏi.
- Ờ... bác sĩ Giang à...
Bác sĩ Lý thấy Giang Khương bước vào vội vã cười bất đắc dĩ nói:
- Trên đùi của đứa bé này bị một mảnh thủy tinh dâm vào, đâm sâu lắm. Nếu miếng thủy tinh này rút ra không cẩn thận, sợ sẽ chảy nhiều máu, cho nên tôi bảo họ đi bệnh viện, chỗ chúng ta không thể làm được chuyện này.
- Ồ...
Giang Khương đi đến trước giường chữa trị, cẩn thận nhìn vào ống quần đã bị xé, nhíu mày. Bác sĩ Lý nói không sai, mảnh thủy tinh này rộng ba bốn centimet, dài cũng khoảng mười centimet, chỉ còn lộ ra một đoạn nhỏ ở bên ngoài, hơn nữa vị trí cắm phải cũng không ổn, nó nằm giữa hai mạch máu, hơn nữa còn đâm rất sâu. Cái này nếu nhổ ra, sợ là sẽ gây xuất huyết nhiều.
Lúc này, một bệnh nhân bên cạnh vẻ mặt đồng tình lên tiếng nói:
- Nếu bác sĩ Lý có cách thì cố gắng giúp bà Tiền đi. Bà ấy đi nhặt ve chai nuôi cháu cũng chẳng dễ dàng gì, nếu bắt bà ấy đi bệnh viện, ở đó phải tốn biết bao nhiêu tiền chứ, haizz...
Giang Khương nhìn đứa nhỏ, lại nhìn bà Tiền vẫn đang kéo chặt tay bác sĩ Lý, hắn bất đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609043/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.