Bạch Kỳ Bân bên cạnh thấy sắc mặt sư phụ tái xanh, cứng lưỡi không nói lại được điều gì, vội vã đứng dậy dìu sư phụ, chỉ thẳng vào Giang Khương, quát:
- Đừng có nói càn. Khát nước uống nhiều thì như thế nào? Can dương thượng cang cũng có thể khát nước vậy. Tại sao cậu lại đề cập đến chi chứng Tiêu khát?
Bạch Kỳ Bân nói xong, Trương lão cũng bừng tỉnh lại. Đúng rồi, Can dương thượng can, mặc dù tính chất không lớn, nhưng cũng là tình huống này. Vừa rồi ông quá bối rối, như nào lại không nghĩ đến, thiếu chút nữa bị thằng ranh miệng còn hôi sữa này hồ lộng.
- Đúng, Can dương thượng can cũng có triệu chứng này. Lão phu hành nghề y hơn mười năm, chẳng lẽ không bằng một tên miệng còn hôi sữa như cậu?
Trương lão không cần đồ đệ đỡ, tức giận quát:
- Cậu học y được bao lâu mà dám chỉ trích lung tung lão phu?
Thấy lão gia hỏa cậy già lên mặt mắng đồ đệ của mình, sắc mặt Hồ lão phát lạnh, đứng dậy định bảo vệ Giang Khương, ai ngờ Giang Khương mỉm cười nói với ông:
- Sư phụ đừng tức giận. Chúng ta không thể lớn tiếng ở đây được. Người cứ ngồi xuống, để con lý luận với ngài ấy.
Nhìn Giang Khương dưới sự cưỡng ép của thầy trò Trương lão mà vẫn giữ được sự bình tĩnh, tự tin, lại còn lên tiếng trấn an sư phụ, Hồ lão cảm thấy mặt mũi của mình được bảo toàn vô cùng. Trước mặt biết bao nhiêu đồng nghiệp mấy chục năm qua, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609025/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.