- Ba năm nay... đi đâu vậy?
Từ Thanh Linh nhìn thấy trên mặt Giang Khương nở nụ cười quen thuộc, cô hung hăng xì một cái. Tính tình tên này đúng là thay đổi không ít, Giang Khương thành thật trước kia sao biết chơi chiêu này?
Mặc dù đã ba năm không gặp, nhưng sau pha vật lộn ban nãy, hai người mặt đối mặt cũng không có gì ngại ngùng. Từ Thanh Linh nhìn Giang Khương, nhẹ nhàng thở hắt ra, hàng lông mày đang nhíu lại vì tức giận cũng giãn ra, chậm rãi hỏi thăm:
- Ngay cả một cú điện thoại cũng không có...
- Không cách nào gọi được...
Giang Khương cười khổ. Năm đó không phải hắn chưa từng nghĩ đến chuyện gọi điện thoại, nhưng đội trưởng cản hắn, nói trước khi chưa về nước xác định hết mọi việc tốt nhất đừng gọi điện thoại.
- Không cách nào gọi được?
Trong mắt Từ Thanh Linh lóe lên tia khác thường, sau đó lại nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ thư cũng không biết viết sao?
- Không thể nào viết được...
Giang Khương nhún vai, sau đó xoay người lại, nhìn Từ Thanh Linh, giọng nói lãnh đạm cười khổ nói:
- Tin anh quay về, cũng mong em đừng nói cho người khác.
Từ Thanh Linh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Khương, cô lại nhớ đến năm đó, hình ảnh Giang Khương kéo người quân nhân đang bị thương biến mất trong rừng cây trong làn mưa đạn...
Nghĩ tới đây, Từ Thanh Linh như nhớ ra gì đó, sắc mặt hơi thay đổi, trong mắt lóe lên tia tinh sợ, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609002/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.