Đồn trưởng Vương nhìn ba người lần lượt ngã xuống đất liền trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Khương vẫn đang nhàn nhã đứng đó. Đợi sau khi y hồi thần, sắc mặt biến đổi, đưa tay rút súng ra, chỉ vào Giang Khương, lạnh giọng nói:
- Thằng ranh, thành thật ngồi xuống đi, nếu không đừng trách tao không khách khí!
Giang Khương cười cười, lỗ tai khẽ giật giật. Sau khi đến đây, thính lực của hắn dường như mạnh hơn người bình thường nên đã khiến hắn lờ mờ nghe thấy cách ngoài cửa không xa đã có vài người đang bước về phía này. Hơn nữa, trong số đó có một người khiến hắn cảm thấy quen thuộc.
Nghe thấy tiếng bước chân khiến hắn đợi đã lâu, Giang Khương liền mỉm cười. Sau đó, hắn ngồi xuống ghế thẩm vấn trong ánh mắt nghi hoặc của Đồn trưởng Vương và Trương Chí. Hắn hơi dựa ra sau, mỉm cười nhìn khẩu súng trong tay Đồn trưởng Vương, cả cây côn cảnh sát trong tay Trương Chí, trong mắt hắn còn lóe lên ý cười châm chọc.
- Đồn trưởng Vương... ông có phiền phức rồi đấy... tự ý dẫn người khác vào phòng thẩm vấn, còn lạm dụng tư hình... mới nghĩ thôi cũng thấy đau đầu rồi...
Giang Khương mỉm cười nói.
- Mày thành thật một chút cho tao... Trương Chí, cậu ra khóa nó lại, mẹ nó còn dám động đậy, ông đây sẽ bắn cho nó một phát...
Đồn trưởng Vương nhìn thấy ba cấp dưới ngã xuống đất, lại nghe mấy lời trào phúng này của Giang Khương vẻ mặt tức giận, đưa tay lấy súng ra, “rắc” một tiếng mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3608999/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.