Cho dù Giang Khương cảm thấy nghi hoặc khi Hồ lão đưa cho hắn quyển sách đó, nhưng nếu Hồ lão đã dặn dò, Giang Khương cũng coi như thay đổi khẩu vị, xem qua quyển sách một chút.
Đương nhiên, xem thì xem, chứ hắn hoàn toàn hiểu rõ kiến thức bên trong. Điều duy nhất mà Giang Khương có thể làm, chính là làm quen với nội dung bên trong.
Trong lúc hắn xem sách, trong lòng cũng cảm thấy nghi hoặc. Chẳng lẽ Hồ lão định cho hắn đi học đại học, lấy được cái bằng?
Cái này chắc không phải. Đối với cách làm người của Hồ lão, tuyệt đối không nhìn trúng một người chỉ vì cái bằng của họ. Trong mắt lão trung y, văn bằng chẳng khác nào một tờ giấy trắng. Một bác sĩ Trung y không đủ kinh nghiệm, có cầm cái học vị tiến sĩ cũng chỉ là rác rưởi, là một người chỉ biết lý luận suông mà thôi.
Nghi hoặc của Giang Khương cũng không duy trì quá lâu. Xế chiều hai ngày sau đó, sau khi Hồ lão khám xong cho hai người bệnh, đột nhiên thay quần áo, nói với Trương Nhạc:
- Trương Nhạc, chiều này làm phiền cậu rồi.
- Vâng, Hồ lão, ngài cứ yên tâm. Ở đây đã có tôi rồi.
Trương Nhạc mỉm cười gật đầu, giống như biết được Hồ lão muốn đi làm cái gì.
Hồ lão mỉm cười hài lòng, sau đó quay sang nhìn Giang Khương còn đang nghi hoặc, nói:
- Giang Khương, theo ta ra ngoài một chuyến.
- Vâng.
Giang Khương sửng sốt, không nghĩ đến Hồ lão bảo hắn ra ngoài, chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3590814/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.