Vẻ tươi cười trên mặt Giang Khương vô cùng tự nhiên thoải mái, hai tay giang ra đứng một bên đường. Ánh mặt trời rơi xuống khuôn mặt tuấn tú, đúng là một khuôn mặt vô cùng sáng lạn.
Hắn cứ đắm chìm trong đó, yên lặng cảm nhận sự ấm áp buông lỏng này, không hề đề phòng, cơ thể không phải co cứng khẩn trương, thả lỏng hoàn toàn.
Dòng người không ngừng vội vã tới lui bên cạnh, thỉnh thoảng có người dừng chân nhìn nam sinh có vẻ tươi cười dưới ánh mặt trời đến sáng lạn, còn hơi ngớ ngẩn này, rút di động ra chụp tách một cái, sau đó che miệng cười trộm rời đi.
Không bao lâu sau, một chiếc xe phóng vèo qua gần bên cạnh Giang Khương, khiến vẻ tươi cười trên khuôn mặt Giang Khương giảm đi, rốt cục cũng bị đánh thức lại dưới ánh nắng.
Giang Khương mở hai mắt, hơi nghi hoặc nhìn bốn phía một hồi, sau đó mới nhớ ra vừa rồi mình cảm thấy rất thoải mái, giống như duỗi hẳn cột sống, cảm thấy như người cũng dài ra vậy...
Lúc Giang Khương đi vào phòng khám, lúc đó tình cờ gặp bác sĩ Hồ ló mặt ra. Thấy Giang Khương mang theo đồ về, bác sĩ Hồ cười nói:
- Giang Khương... Mang đồ về phòng để rồi xuống ăn cơm tối nhé...
- Vâng... cháu biết rồ, ông Hồ...
Giang Khương cười đáp một tiếng, sau đó vội vàng trở về phòng cất đồ.
Nhìn bóng lưng Giang Khương, trong mắt bác sĩ Hồ đột nhiên lóe lên vẻ nghi hoặc, đột nhiên cảm thấy hiện giờ Giang Khương dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3590799/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.