“Ta cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, hình như đã ngủ một giấc thật dài Đạo trưởng, là người đã gọi ta dậy sao?” Khi phụ thân Tử Ngọc nghe được thanh âm này xong, trong mắt tràn đầy quang mang cuồng hỉ, vội vàng đi về phía đạo tràng. Nhìn thấy người phụ nữ ngày nhớ đêm mong của mình, lại có thể nhanh nhẹn như vậy ngồi dậy, hai mắt có thần nhìn đạo sĩ đang mỉm cười. Quán chủ cười gật đầu, không nói lời từ biệt với Tử Ngọc cùng người nhà của nàng, trực tiếp phiêu nhiên đi xa, rời khỏi nhà của bọn họ. Mà khi phụ thân Tử Ngọc nhìn thấy người phụ nữ mình thâm tình tư niệm đã hoàn toàn chuyển biến tốt, niềm vui trong lòng thật sự không cách nào diễn tả được, ôm chặt lấy mẫu thân của Tử Ngọc, sau đó mới nói với Tử Ngọc: “Tử Ngọc, là ta hiểu lầm con rồi, đừng tức giận, ta thật sự lo lắng cho mẫu thân con, hy vọng con có thể thông cảm.” Thật ra mục đích lớn nhất của Tử Ngọc đúng là có thể khiến mẫu thân nàng thức tỉnh, còn về thái độ phụ thân nàng vừa rồi đối với nàng thì hoàn toàn không để ở trong lòng. Lúc này trên mặt nàng cũng vương vãi nước mắt kích động, nhìn phụ mẫu thâm tình ôm nhau. Vừa rồi nàng muốn nói lời từ biệt với Quán chủ, nhưng Quán chủ chỉ là nở nụ cười, cự tuyệt đưa tiễn. Tử Ngọc nhìn Quán chủ phiêu nhiên đi xa, trong lòng có tư vị khó nói thành lời. Vừa rồi, khi Quán chủ tới còn đưa 150 khối ngọc thạch kia tới. Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-bao-tieu-tai-do-thi/5101661/chuong-839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.