Tô Cuồng nhìn thấy Lý Tiểu Vũ bộ dạng ngơ ngác, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ cười một tiếng nói:
Thời gian của chúng ta không tính là sung túc, bây giờ chúng ta có thể qua đó rồi chứ.
Lý Tiểu Vũ lúc này cảm giác mình vừa thất thần, trên mặt bay lên một mảnh hồng hà, vội vươn ngón tay ra chỉ hướng một tòa lầu nhỏ cao ba tầng cách đó không xa:
Bọn họ ở ngay trong tầng hầm của tòa nhà này.
Tô Cuồng theo phương hướng ngón tay của Lý Tiểu Vũ nhìn sang, tòa nhà kia trong toàn bộ khu dân cư không tính là bắt mắt, hắn gật đầu, hai người cùng đi tới. Tại cửa tòa nhà dân phòng này, ngồi bốn nam nam nữ nữ ăn mặc không đáng chú ý đang đánh mạt chược ở đó, bất cứ ai đi qua đây cũng sẽ không cảm thấy có chút đường đột, nhưng khi Tô Cuồng và Lý Tiểu Vũ đến gần, một nam tử trung niên đội mũ đen, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Cuồng và Lý Tiểu Vũ, nhìn mấy cái sau đó giả vờ không thèm để ý lại bắt đầu đánh mạt chược. Lý Tiểu Vũ dường như đã quen đường quen lối, mặc dù nói vừa rồi nàng từ trong gương trang điểm nhìn ra bản thân và dáng vẻ trước kia gần như hoàn toàn khác biệt, nhưng nam tử đội mũ đen này lại là thủ hạ trung thành của Bình tỷ, chính là người phụ trách thẩm tra những người ra vào, Lý Tiểu Vũ đi đến bên cạnh bốn người, khẽ nói:
Toàn bộ nhờ kỹ thuật mà phát tài.
Câu nói không đầu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-bao-tieu-tai-do-thi/4817807/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.