Sau khi Tô Cuồng nghe được lời Lâm Phương nói, liền trợn trắng mắt không nói nên lời, vỗ một cái lên bờ vai đang run rẩy không thôi của Lâm Phương: “Ngươi cái tên này đang nghĩ gì vậy, lão tử làm sao có thể có hứng thú với ngươi, chỉ là đối với hành vi làm việc hiện tại của ngươi, ta cảm thấy có chút hân hoan mà thôi.” Lâm Phương vội vàng lau một cái mồ hôi lạnh trên mặt, cười hì hì nói: “Thì ra là như vậy, vậy thì tốt, ngươi có gì phân phó cứ việc nói đi.” Tô Cuồng liếc mắt nhìn Lâm Phương như trút được gánh nặng, lắc đầu, cũng không để ý tới nữa những tiểu tâm tư của hắn, Lâm Phương này quả thật là một người có thất khiếu linh lung tâm, rất nhiều chuyện đều có thể suy nghĩ rất chu toàn, nhưng hắn có một yếu điểm, chính là rất dễ dàng đối với một chuyện đơn giản mà sinh ra rất nhiều ý nghĩ phức tạp, Tô Cuồng cũng không còn muốn trách cứ Lâm Phương nữa. Tô Cuồng liếc mắt nhìn Lâm Phương: “Đến địa bàn của ngươi, nói chuyện một lát với ngươi, vậy mà ngay cả nước trà cũng không có để uống, ngươi có phải hay không đang cố ý lãnh đạm với ta?” Lâm Phương vội vàng lo lắng mà lắc lắc tay: “Ta là thấy ngươi vui mừng kích động, ta bây giờ đi chuẩn bị nước trà cho ngươi ngay đây.” Thật ra Tô Cuồng, sau khi nhìn thấy Lâm Phương, cố ý nói ra những lời này, chính là muốn xem thử thái độ hiện tại của Lâm Phương, dù sao sau khi giúp hắn giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-bao-tieu-tai-do-thi/4817770/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.