Thành Liệt nghe Tô Cuồng nói xong, khinh thường mà phẩy tay với Tô Cuồng: “Tiểu hài tử đi ra một bên mà chơi, ở đây không có chuyện của ngươi.” Tô Cuồng nhàn nhạt nói: “Ở đây ngươi còn chưa có tư cách làm chủ đi.” Hắn lại nói với Tống tiên sinh: “Tống tiên sinh, chẳng lẽ ngài không thấy khán giả đã sốt ruột rồi sao, vẫn là mau chóng an bài đi.” Tô Cuồng từ cuộc đối thoại của ba người vừa rồi phán đoán ra, Thành Liệt căn bản là xem thường Liên Phong. Mục đích chủ yếu hắn đến đây lúc này hẳn là nhanh nhất có thể giành được đai vàng, sau đó tranh đoạt đai kim cương và đánh thêm một trận với Hắc Thạch. Tô Cuồng nói câu này chính là muốn Tống tiên sinh khó xử, biết đâu Thành Liệt dưới cơn phẫn nộ, sẽ dạy dỗ Tống tiên sinh một trận, cũng coi như là có trò hay để xem. Nhưng mà không ngờ, lời Tống tiên sinh nói ra suýt nữa khiến Tô Cuồng một quyền đấm vào trán hắn. Chỉ thấy Tống tiên sinh nhàn nhạt liếc qua Tô Cuồng: “Ngươi cứ rút khỏi trận đấu đi, đã vậy người đoạt đai vàng trước đây là Thành Liệt đã trở lại, ngươi không cần phải nữa lên lôi đài mà phí công nộp cái mạng nhỏ của mình.” Nếu như Tô Cuồng thật sự là một người bình thường, câu nói này của Tống tiên sinh, quả thật là đã suy nghĩ cho Tô Cuồng một chút, hơn nữa còn khiến Tô Cuồng tránh được tai họa sát thân. Nhưng câu nói này lại hoàn toàn xem thường Tô Cuồng. Thành Liệt ha ha cười không ngừng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-bao-tieu-tai-do-thi/4817754/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.