Tô Cuồng vốn dĩ chỉ muốn uy hiếp Lâm Phương làm việc cho tốt, không ngờ Lâm Phương làm việc hết lòng lại kín kẽ không một lỗ hổng. Tô Cuồng trước tiên an bài La Thành đưa Đại Cường đến chỗ Giang viện trưởng giúp hắn khám bệnh, sau đó chờ làm xong xuôi chuyện bên này rồi lại đi tìm hắn. Hiện giờ nhìn Lâm Phương bận rộn đến đầu đầy mồ hôi, trong lòng sinh ra ý yêu tài, hắn giờ mới chủ động muốn thu nhận một người ở bên cạnh làm việc cho hắn. Nghe Lâm Phương hỏi, Tô Cuồng cười một tiếng nói: “Ta gọi Tô Cuồng, chỉ mong chúng ta sau này có thể trở thành bằng hữu.” Nói xong liền vươn tay. Lâm Phương nhìn thấy tiếu dung của Tô Cuồng, cứ như đang đứng trước một tòa núi tuyết đầy uy nghiêm khí thế, đột nhiên cảm thấy một trận xuân noãn hoa khai, tâm tình đều trở nên vô cùng sảng khoái. Nhìn bàn tay Tô Cuồng vươn ra, Lâm Phương cũng không còn nhớ tới chuyện Tô Cuồng thích nam nhân nữa, cũng vội vươn tay ra nắm lấy. Đây là lần đầu tiên Tô Cuồng chủ động bắt tay kể từ khi xuất ngũ, điều này đại biểu cho sự tán thành của hắn đối với Lâm Phương. Lâm Phương lại không biết những điều này, khi hắn nắm lấy tay Tô Cuồng, trong lòng đột nhiên nghĩ đến chuyện Tô Cuồng thích nam nhân, lòng nhịn không được run lên một cái, cảm thấy tay cũng có chút không được tự nhiên. Tô Cuồng cảm nhận được sự thay đổi của Lâm Phương, làm sao lại không biết hắn lại nghĩ tới suy nghĩ trước đó ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-bao-tieu-tai-do-thi/4817474/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.