Ngô Mạnh nghe Tô Cuồng nói muốn gọi điện báo cảnh sát, liền đưa điện thoại cho Tô Cuồng, không ngờ Tô Cuồng lại trực tiếp gọi cho Lâm Cục trưởng, còn nói năng bất kính, khiến Ngô Mạnh xuất mồ hôi lạnh cả người. Khi hắn muốn giật lại điện thoại, thì bị Tô Cuồng một cái tát đánh gãy cổ tay. Ngô Mạnh, kẻ chưa từng chịu thiệt thòi ở Xuyên Phủ thị, lập tức vừa kinh vừa nộ. Một đầu điện thoại truyền đến giọng nói phẫn nộ của Lâm Uy, hắn cũng không còn bận tâm đến cuộc họp nữa, giận dữ mắng: “Ngươi XX là ai, mau nói rõ ràng cho lão tử, lão tử liền đi bệnh viện tìm ngươi.” Tô Cuồng trêu tức nói: “Ai da, Lâm đại cục trưởng của ta, ngươi lửa giận thật lớn, là Ngô Mạnh yêu cầu ngươi đến, ngươi lại nổi giận với gia gia làm gì?” Lâm Uy đang họp, nghe thấy âm thanh truyền ra từ ống nghe, thiếu chút nữa không tức gần chết, khiến Ngô Mạnh đang ôm cổ tay trong đau đớn càng kinh sợ đến nỗi ngay cả vết thương cũng quên, liên tục mắng: “Ngươi thằng khốn, Lâm Cục trưởng cũng là người ngươi có thể mắng à? Chốc nữa lão tử tất nhiên sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, để ngươi biết cái giá phải trả của việc nói năng bất kính.” Tô Cuồng nghe lời Ngô Mạnh nói vậy mà không hề nổi giận, ngược lại nói vào điện thoại: “Lâm đại cục trưởng, ngươi nghe thấy chưa? Ngô Mạnh vậy mà lại tự xưng lão tử với ta, người thân là gia gia của ngươi, hắn đây là hoàn toàn sỉ nhục ngươi. Ta khuyên ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-bao-tieu-tai-do-thi/4817466/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.