“Anh có phải thích tôi hay không?”
Sợ hắn nghe không rõ ràng lắm, nàng lặp lại một lần nữa, chính là ba chữ kia nhưng khí thế rõ ràng yếu đi rất nhiều.
Ngực nặng nề hốt hoảng. Tâm tình chờ đợi cực kỳ khẩn trương lại vôcùng khó chịu, nắm chặt quyền, đầu móng tay đâm thật sâu vào lòng bàntay, nhưng nàng một chút cũng chưa phát giác ra, cũng không thấy đau.
Vì sao không nói lời nào? Vì sao? Chỉ cần đơn giản trả lời là có hoặc không, có tất yếu phải lắng lâu như vậy?
Mới trước đây ngày cha mẹ ly hôn, nàng cũng chờ tuyên bố sống muốncùng với ai như vậy, nhưng hai người đẩy qua ném lại, không có ngườimuốn nàng theo cùng.
Sau một lại hồi lâu giằng co, cuối cùng là chính nàng quyết định muốn cùng bà nội trụ. Năm ấy nàng mới mười hai tuổi, đã biết tình người ấmlạnh.
Vạn Tuế là bị lời thổ lộ trắng trợn của nàng sợ tới mức ngây người, thân mình trong nháy mắt cứng ngắc.
Thích nàng? Hắn thật sự hoang mang. Nhìn thấy nàng cười, hắn sẽ mạcdanh kỳ diệu cảm thấy vui vẻ; lợi dụng lấy đủ cớ vì nàng chuẩn bị đồ ăn, làm cho nàng chắc bụng sau đó bắt gặp một bộ dáng thỏa mãn, cho dù kỳthật hắn cũng không thích nấu cơm, cũng sẽ không nề hà phiền toái mỗingày lặp đi lặp lại công việc rườm rà này.
Sợ nàng lạnh, vừa lo nàng sẽ bị đói, lo lắng nàng thức đêm, sợ hãi nàng sinh bệnh.
Này sao mà không thích?
Đủ loại dấu hiệu hiển nhiên chứng minh, đương nhiên so với thích,thậm chí càng muốn hãm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-tinh-tieu-thu/1250942/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.