Cuối năm trước cũng có một công tác chạy vội như vậy, so ra lúc ấythì hiện giờ Đạm Dung có vẻ nhàn nhã hơn rất nhiều. Tối khi đến bữa cơmtất niên, chủ thầu, khách hàng dù sao chiều nào cũng luôn luôn có ngườithông tri muốn đi về nhà ăn cơm. Một tuần sáu ngày trôi qua, mỗi ngàyđều như thế.
Cuối năm cứ trôi qua như vậy, Vạn Tuế cũng đi ra ngoài dự tiệc xãgiao về trễ. Vì thế, ý kiến của Vạn Quý Phi là lớn nhất, bởi vì ĐạmDung không ở nhà ăn cơm, thức ăn làm đơn giản, lão ca không có ở nhà,nàng chỉ còn có một mình. Cho nên tối chủ nhật khi Vạn Tuế đang xử lýbữa tối thì Vạn Quý Phi liền sống chết quấn quít lấy Đạm Dung đòi cùngnàng đi ra ngoài thưởng thức một bữa cơm no đủ.
Vạn Quý Phi thích ăn cay, nàng đề nghị ăn lẩu cá, nói xong thèm thuồng chảy cả nước miếng ra. Đạm Dung đành phải nhắm mắt đưa chân xui, lúc nhỏ nàng sợ nhất món cay, thứ hai thịt nhiều xương, nàng muốn cự tuyệt, nhưng lại thấy cô nàng nhảynhót hưng phấn như vậy đành phải đem đến bên miệng rồi cố nuốt xuống.
Người trong quán không nhiều lắm, phỏng chừng là mọi người đều vộivàng về nhà ăn bữa cơm cuối năm. Hai nữ nhân lui ở một cái góc, đối mặtvới một dĩa thịt tươi sống với nồi nước sôi cay xé, một người cao hứngphấn chấn, một người nhíu mi mặt đầy ghét bỏ.
“Ăn đi, thật sự ăn ngon lắm! Chỉ cần ngươi chạm vào, khẳng định sẽyêu đến chết. Nếu ngươi thực sợ cay, có thể uống nước trước, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-tinh-tieu-thu/1250937/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.