Đã từng thấy heo chạy, cũng từng ăn thịt heo, đối với chuyện ước chiến tối nay với Tư Mã Duệ, Du Phức Nghi cũng không có gì phải lo lắng.
Đuổi hắn đi rồi, liền ngủ trưa, tỉnh lại còn phải tắm rữa, thấy canh giờ cũng không sai biệt lắm, ngâm cánh hoa đi tắm, thay đổi một thân y phục mới, mang trang sức trang nhã.
Đợi đến lúc trời tối đen, cũng không thấy người đang chờ mò đến.
- Sao phụ hoàng còn chưa đến?
Cùng chịu đói là Tư Mã Diễm đưa hai tay chống má, hai mắt nhìn thức ăn trên bàn.
Lúc trước khoe khoang khoác lác, bình thường nếu không có chuyện đại sự gì, Tư Mã Duệ tuyệt đối sẽ không cho nàng leo cây, nếu không hắn còn mặt mũi gì nữa?
Du Phức Nghi ngẩng đầu nhìn Tiểu Mãn, phân phó:
- Đi nói với Lý Nguyên Bảo, để hắn đi nghe ngóng xem lúc này hoàng thượng đang làm cái gì.
- Dạ
Tiểu Mãn phúc thân, vội vàng đi ra ngoài, lúc sau trở về, cười nói:
- Tên Lý Nguyên Bảo này cũng thật thông minh, còn không đợi nương nương phân phó đâu, đã tự chạy đi nghe ngóng rồi. Một chút nữa hắn sẽ trở về.
Vừa dứt lời, giọng của Lý Nguyên Bảo đã từ xa truyền đến, vừa dồn dập vừa lo lắng, còn mơ hồ hỗn loạn khóc nức nở:
- Nương nương, nương nương, không ổn rồi không ổn rồi....
Nghiêng ngả lảo đảo nhào vào phòng, quỳ xuống đất đập đầu, gào khóc:
- Nương nương nguy rồi, xảy ra chuyện lớn.....
Du Phức Nghi cười mắng:
- Nói thế nào, nương nương nhà ngươi vẫn rất khỏe mạnh đây, lại gào khóc như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-tinh-lam-phi/61805/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.