Thời gian rất nhanh, nhoáng một cái đã ba năm.
Du Phức Nghi ngồi ở hành lang, vừa đón gió thu mát mẻ, vừa may y phục.
Thân chủ trước tay nghề may vá cũng tầm thường, nàng lại không thích cái này, một kiện y phục làm cho tiểu khuê nữ Tư Mã Nguyệt đã ba tháng còn chưa hoàn thành.
Hôm qua không biết làm sao lại bị Tư Mã Duệ nhìn thấy, nói móc nàng cả ngày, nàng thẹn quá thành giận.
Hôm nay du hồ cũng không đi, một mình ở Trường Xuân Cung đẩy nhanh tốc độ.
Vừa tú được một đóa hoa, đang nhắm mắt dưỡng thần. Liền nghe giọng mỉa mai của Tư Mã Duệ.
- Ai da, hồ cũng không đi, nói là muốn hăng hái sau ba ngày sẽ hoàn thành, kết quả trốn ở chỗ này ngủ…Khuê nữ, ngươi đúng là mệnh khổ, chỉ sợ đời này cũng không có cơ hội mặc y phục từ mẫu thân ngươi.
Du Phức Nghi bị Tư Mã Duệ nói móc cũng không để ý tới hắn, quay đầu nhìn về phía Tư Mã Nguyệt, cười hỏi:
- Nguyệt nhi đã trở lại, du hồ có vui không? Có hái liên hoa không?
- Ấu trĩ.
Tư Mã Nguyệt chắp tay sau lưng, bước chân đến ghế bành ngồi xuống rồi nói:
- Châm trà.
Du Phức Nghi thở dài, sau đó tức giận trừng mắt nhìn Tư Mã Duệ một cái, ai bảo hắn cả ngày hò hét muốn sinh tiểu công chúa giống mình như đúc.
Này đúng là khen ngược, thật sự sinh ra nữ nhi giống mình, vô luận dung mạo hay là tính cách, đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-tinh-lam-phi/3106525/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.