Giống như Du Phức Nghi đã suy đoán, chuyện của Phùng thải nữ rất nhanh truyền tới tai Tư Mã Duệ.
Hắn lập tức lật thẻ bài của nàng, thị tẩm xong liền thăng chức làm mỹ nhân.
Lúc Du Phức Nghi đến Khôn Ninh Cung, Phùng mỹ nhân mới ra lò đang quỳ trên mặt đất làm đại lễ ba quỳ chính lạy với Vương hoàng hậu.
Du Phức Nghi đánh giá nàng vài lần, thấy nàng sinh trưởng cũng có vài nét tương tự mình.
Đều là mặt trái xoan mắt hạnh miệng anh đào là diện mạo điển hình của tiểu bạch hoa.
Dáng người rất gầy, giống như trận gió thổi qua cũng sẽ thổi bay luôn nàng.
Người mảnh mai như vậy, cũng khó trách Trịnh quý phi cùng An thục phi nhìn lầm, đổi lại là nàng chọn lựa, chỉ sợ cũng chọn nhầm.
Sau khi nàng hành lễ xong, rồi lại quay người thỉnh an Du Phức Nghi.
Du phức Nghi vẫy tay rồi mới hành lễ với Vương hoàng hậu:
- Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương.
- Đức phi muội muội tới rồi sao?
Vương hoàng hậu nâng nâng tay, ý bảo nàng đứng dậy, quan tâm dò hỏi:
- Nghe nói hôm qua hoàng thượng phạt roi Diễm nhi, ta định sai Diêu Hoàng đến xem sao, ai ngờ bụng của ta đột nhiên đau đớn, nàng hoảng sợ lại chạy đi thỉnh thái y, nấu dược, cũng quên mất chuyện này, không biết thương thế của Diễm nhi đã khá hơn chưa?
Vương hoàng hậu đối với chuyện của An thục phi cùng Du Phức Nghi từ trước đến nay đều xử lý công bằng.
Không thiên vị ai, cũng không đắc tội với ai, lúc này ở trước mặt mọi người nói như vậy, chắc chắn nàng đã sai người đến cung An Thục Phi thăm dò "thương thế" của nhị hoàng tử.
Nàng mím môi, cười nói:
- Diễm nhi mới năm tuổi, lại không phải phạm vào cái loại tội ác tày trời, người động thủ lại chính là thân phụ của hắn, sao có thể nghiêm trọng được? Chỉ bị thương ngoài da mà thôi, dưỡng mấy ngày là được.
Vương hoàng hậu cũng cười nói:
- Nói cũng đúng, tính tình hoàng thượng từ trước đến nay tới mau đi mau, đánh mấy roi cho đỡ tức, người khác còn chưa nói cái gì, thì hắn đã tự đau lòng rồi, không phải còn sai Triệu Hữu Phúc tặng dược sao?
Chỉ là Triệu Hữu Phúc vừa mới đem dược qua, đã bị Du Phức Nghi ném ra ngoài cửa sổ.
Du Phức Nghi cười cười, không nói gì nữa, đi tới trước mặt An Thục Phi, phúc thân với nàng, vẻ mặt áy náy nói:
- Diễm nhi còn nhỏ tuổi, ham chơi không biết nặng nhẹ, lại thương tổn đến nhị hoàng tử, ta thay hắn bồi tội với tỷ tỷ.
An Thục Phi vội đứng lên, nắm tay nàng, nói:
- Muội muội đừng như thế, tiểu hài tử vui đùa hồ nháo, bị thương cũng khó tránh khỏi, không phải lúc trước Giác nhi cũng khiến tam hoàng tử bị thương sao? Hoàng thượng cũng thật là đau lòng thế nào mà lại lấy roi đánh tam hoàng tử…… Ta nghe chuyện này, cả đêm áy náy khó ngủ, đợi lúc thỉnh an sẽ bồi tội với muội muội, không ngờ muội muội lại nhanh hơn ta một bước, khiến ta xấu hổ vô cùng.
Nữ nhân trong hậu cung, dù ghét nhau đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xét nát đối phương.
Thì vẻ mặt vẫn tương thân tương ái, giống như người một nhà, dối trá vô cùng.
Nhưng Du Phức Nghi chỉ có thể nhập gia tùy tục, bởi vì thân phận địa vị của nàng lúc này, không có quyền lợi thẳng thắn thể hiện yêu ghét.
Hai người đưa đẩy thân thiết diễn trò, khiến Trịnh quý phi khịt mũi khinh thường.
Nhưng nàng cũng không rảnh rỗi lo chuyện này, bởi vì khó khăn lắm mới hạ bệ được Lệ phi, lại có Phùng mỹ nhân thay thế.
Đối với đám phi tần râu ria không được sủng ái mà nói, thì quanh năm suốt tháng cũng chỉ được thị tẩm vài lần.
Nhưng đối với nàng đang được sủng ái nhất mà nói, thì rất nguy hiểm, không nói đến cái khác, chỉ nói đến ngày nàng được thị tẩm sẽ giảm bớt.
Nếu nàng có thể sinh hạ hoàng tử thì tốt rồi, có chổ dựa vào cả đời.
Thị tẩm hay không thị tẩm có gì quan trọng?
Nhưng nàng chỉ có đại công chúa, còn đang trông cậy mưa móc nhiều một chút để khai nhị đậu trái.
Bị người chặn ngang giữa đường, nàng có thể ngồi yên không làm gì mới là lạ.
Bất quá nói mấy câu khiêu khích chiếm tiện nghi, loại chuyện ấu trĩ như vậy nàng khinh thường không muốn làm.
Này nọ nên để cho biểu muội Tống tài nhân làm mới đúng, nhưng bụng nàng ta cũng vô tích sự sinh hạ công chúa bệnh tật.
Người thì vụng về như heo, còn tự hại bản thân biếm vào lãnh cung, quả thực không biết nên nói nàng thế nào mới phải.
Mà Hàn thường tại ngày thường hay dựa vào nàng, dù chính nàng đã tạo cơ hội cho nàng ta, thì cũng không thể khiến Tư Mã Duệ chú ý.
Quả thực là bùn loãng không thể trát tường, sớm biết như thế, nàng nên đồng ý đề nghị của mẫu thân.
Để thứ muội tham gia tuyển tú, tiến cung cố sủng, nếu có thể sinh hạ hoàng tử càng tốt.
Cũng không để Trịnh quý phi sầu lâu, lính của An thục phi là Trương tiệp dư nhảy ra ngoài, nói với Phùng mỹ nhân:
- Nghe hạ nhân nói, khinh công của muội muội rất tốt, vượt nóc băng tường như đi trên đất, không khác gì thoại bản nói về hiệp nữ, ta cũng có chút nghi hoặc, Phùng thị Thanh Châu là dòng dõi thư hương thế gia, nữ tử trong tộc cẩm y ngọc thực, sao có thể để các ngươi đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục?
( Yul: Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục là một câu ngạn ngữ chỉ việc luyện tập chăm chỉ của tiền nhân. Tam cửu và tam phục là thời điểm lạnh nhất và nóng nhất trong một năm.)
Phùng mỹ nhân không nhanh không chậm trả lời:
- Nữ nhân trong tộc lấy trinh tĩnh làm trọng, cũng không tập võ, ta am hiểu võ nghệ, cũng là cơ duyên xảo hợp mà thôi.
Trương tiệp dư truy vấn nói:
- Ta rất hiếu kì là cơ duyên xảo hợp gì lại khiến muội muội có thể tinh thông võ nghệ như vậy, không biết muội muội có thể nói một chút không?
- Cũng không có gì nghi kị.
Phùng mỹ nhân mỉm cười, thản nhiên nói:
- Khi còn bé ta theo mẫu thân hồi Kim Lăng thăm ngoại tổ mẫu, nửa đường gặp mưa to khiến con đường bị sụp lỡ, ta bị rơi xuống vách núi, treo người trên một nhánh cây tùng, đúng lúc sư phụ đi ngang qua, liền cứu ta, thấy tuổi ta còn nhỏ lại không thể hỏi rõ gia thế, mang ta tìm kiếm hỏi thăm cũng không có kết quả, sau đó người dẫn ta về sư môn, thu nạp ta làm đệ tử.
Dừng một chút, lại tiếp tục nói:
- Nhiều năm sau, ta phụng mệnh sư phụ ra ngoài rèn luyện, mẫu thân đi chùa dâng hương nhìn thấy ta, dung mạo ta hiện giờ cũng không quá khác biệt lúc còn nhỏ, mẫu thân nhìn thấy liền nhận ra...
Chuyện sau đó không cần phải nói. Chỉ là nữ nhi thất lạc nhiều năm khó khăn lắm mới nhận lại.
Còn không được mấy ngày đã đưa vào nơi không thể gặp người này.
Dù nàng lớn lên trong chốn giang hồ, tuy giang hồ hiểm ác, nhưng tốt xấu gì đao quang kiếm ảnh đều có thể nhìn thấy.
Nhưng hậu cung tranh đấu vô cùng tàn khốc, chỉ cần vô ý sẽ tan xương nát thịt, cũng không biết nàng có thể trụ được hay không.
Nghĩ lại Du Phức Nghi cảm thấy nàng có chút buồn lo vô cớ, nàng ta có thể giấu diếm qua mặt Trịnh quý phi cùng An thục phi.
Lại chọn lựa thời cơ thích hợp triển lộ thân thủ, cũng không phải là không tính toán.
Chỉ hy vọng nàng có thể trụ lâu hơn Lệ phi một chút, có như vậy trong cung mới càng náo nhiệt.
Trong cung càng náo nhiệt, thì mình càng thanh tĩnh.
Trương tiệp dư a một tiếng:
- Ôi, thật đúng là cơ duyên xảo hợp có thể viết thành sách.
Phúc Tần nhắm mắt, thành kính niệm Phật, sau đó cười tủm tỉm nhìn Phùng mỹ nhân nói:
- Cơ duyên xảo hợp như vậy, không phải ai cũng có thể gặp, từ nay về sau muội muội sẽ có tạo hóa lớn.
Nàng có tạo hóa lớn, thì làm gì có chổ cho chính mình dừng chân? Trịnh Quý Phi hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Phúc Tần, nói:
- Không phải muội muội rất tin phật sao, suy tính thời cơ, lại đoán đâu trúng đó? Không bằng ngươi hãy xem cho bổn cung, xem xem bổn cung có tạo hóa gì hay không.
Phúc Tần nào dám đắc tội với Trịnh quý phi, vội cười cầu hòa:
- Tỷ tỷ nói đùa, thần thiếp nào hiểu mấy cái này, bất quá là thuận miệng vui đùa mà thôi, sao có thể đảm đương nổi.
Trịnh quý phi hừ một tiếng, đang muốn nói móc vài câu, run cây dọa khỉ.
Xem thử sau này còn người nào không có mắt dám đứng về phía Phùng mỹ nhân nữa không.
Vừa muốn há mồm, thì bên ngoài cửa lớn đột nhiên truyền đến giọng của Triệu Hữu Phúc:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]