Vinh Kinh không biết Tạ Lăng đã đứng ở đó xem bao lâu, hơi rùng mình khi nghĩ đến cảnh mình ngủ bị người ta nhìn.
Sở thích của Tạ Lăng là gì? Vinh Kinh cảm thấy họ cần phải thảo luận về vấn đề này.
"Anh theo dõi em à?"
"Phì!" Tạ Lăng cười nhạo.
Giống như một lời chế giiễu, như muốn nói: Cậu nghĩ tôi cần à?
Trào phúng đến cỡ này, đúng là phong cách của Tạ Lăng.
Vinh Kinh cảm thấy mình chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, không biết bản thân mình có gì đáng giá mà để Tạ Lăng phải theo dõi, theo dõi như vậy cũng chẳng quang minh chính đại gì cho cam
Tạ Lăng: "Anh có phải là quỷ, biểu hiện của cậu là thế nào?"
Vinh Kinh: "Thì tất nhiên anh không phải là quỷ."
Anh còn hơn thế, đáng sợ hơn quỷ gấp mấy lần.
Nếu như ai đó tỉnh dậy bỗng thấy trong phòng có người, thì phản ứng không thể tốt hơn anh, người ta không đánh chết anh thì coi như là anh em trong nhà.
Vẫn là không thể đắc tội được, thôi thì cứ im miệng làm bé ngoan.
Tạ Lăng nhìn Vinh Kinh xếp chăn bông một cách ngăn náp, đem móc quần áo treo vào tủ, quần áo treo trên móc thì gấp cất vào túi, xếp gọn gàng từng thứ một không hề xao nhãng, xem như anh ta không tồn tại
Đây là lần đầu tiên Tạ Lăng nhìn thấy có người đang xếp chăn trong khách sạn, và cũng gấp nó thành khối đậu phụ. Ta Lăng có hảo cảm với quân nhân, cho nên khi nhìn thấy em trai mình lại có phong cách sinh hoạt giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-tinh-anh-co-the/217611/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.