Tại sao Vinh Kinh nhìn tui như vậy, tim tui sắp chịu hổng nổi. Cuối cùng có phải hắn đã phát hiện rằng tui rất đẹp trai hông? Từ gốc độ của Ngô Hàm Thích chỉ có thể nhìn thấy màn hình đen ở đầu kia màn hình, Vinh Kinh ý bảo Ngô Phất Dục đừng nói ra sự tồn tại của mình. Nam thần ngay dưới thân mình, Ngô Phất Dục nào có tâm tình nói chuyện phiếm với cha, làm bộ như mình rất buồn liền cúp điện thoại. Vinh Kinh vốn định tìm hiểu thêm một chút, nói không chừng có thể có được tin tức mấu chốt, không nghĩ tới Ngô Phất Dục cứ như vậy đột nhiên dừng lại. Vinh Kinh muốn đứng lên, thế nhưng vừa rồi bị đánh gục xuống, Ngô Phất Dục toàn bộ bao lấy anh: “Cậu đứng lên!” “Không lên.” Ngô Phất Dục nhíu mày, vừa chuẩn bị nói điều gì đó, không ngờ tay Vinh Kinh vươn tới cổ hắn, giống như sau một khắc sẽ hóa thành một lưỡi dao sắc bén. “…Tàn nhẫn cũng là cậu tàn nhẫn.” Ngô Phất Dục ủy khuất tránh ra, vừa rồi cái loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống này quá tốt, làm cho đáy lòng hắn nhịn không được hồi tưởng một phen. Vinh Kinh cẩn thận quan sát người này, phát hiện hắn đích xác giống như hoàn toàn không biết gì cả. Hắn nên dùng biện pháp gì chứng minh suy đoán không thể tưởng tượng nổi kia của hắn, trong bóng tối, ánh mắt Vinh Kinh sắc bén nhìn về phía Ngô Phất Dục, Ngô Phất Dục nhìn không rõ mặt đối phương, vốn còn muốn trêu chọc vài câu, chợt cảm thấy sống lưng phát lạnh. Vinh Kinh thu hồi tầm mắt, lại thông qua Ngô Phất Dục sao, nghĩ đến một ít hành động của Ngô Phất Dục trong khoảng thời gian này, Vinh Kinh vẫn bác bỏ ý nghĩ này. Muốn thăm dò, anh càng thích trực tiếp tới, chi bằng đối diện với Ngô Hàm Thích. “Làm sao cậu biết tôi ở đây?” Ngữ khí đắc ý của Ngô Phất Dục quá mức rõ ràng, cậu cũng có chút để ý đến tui đi. Vinh Kinh: “Còn cậu, theo tới đây, tiếp tục giám sát quá trình kịch bản sao?” Thần sắc Ngô Phất Dục cứng đờ, nhìn trái nhìn phải mà nói với anh: “Ngoại trừ cái này ra, cậu cho rằng còn có cái khác sao?” Lý do này hai người sẽ không tin, chỉ là có một số lời thật sự không cần phải nói quá rõ ràng. Vinh Kinh mở cửa chính muốn đi ra ngoài, lại bị Ngô Phất Dục đuổi theo, đem Vinh Kinh ấn tới, đang muốn dán lên, lại bị một ngón tay của Vinh Kinh chặn đầu vai. Nếu như không phải hôm nay đuối lý, con cá này hiện tại đã biến thành cá nướng, Ngô Phất Dục thử một chút, phát hiện không cách nào tiến thêm, hỏi: “Công phu của cậu đây là gì?” Vinh Kinh: “Cổ võ học.” Ngô Phất Dục: Vì sao là cổ võ học, bây giờ không phải đều là Taekwondo, Muay Thái, Judo vân vân sao, nếu tui trực tiếp hỏi, có thể bị cho là không có văn hóa không? Cố Hi ở trong phòng tìm kiếm không có kết quả đầu tiên là hoảng hốt một hồi, lại chạy ra ban công nhìn bốn phía, nhìn thấy rèm cửa bên cạnh bay múa trong gió, ánh mắt Cố Hi hơi dừng lại. Vừa mới đi ra ngoài, Cố Hi đã nhìn thấy Vinh Kinh bị một thân ảnh cao lớn quen mắt đè lên tường, Cố Hi không ngờ bọn họ đều thay đổi điểm quay phim, có người còn âm hồn bất tán như vậy. Lấy điện thoại di động ra, cạch cạch một tiếng, chụp hình lại. Sau đó vô cùng có hiệu suất mà gửi cho Tạ Lăng. Mi làm mùng một, ta làm mười lăm, ai cũng đừng nói ai hèn hạ. Cố Hi gửi xong, nhàn nhã đi tới, giữ chặt bả vai Ngô Phất Dục. Ngô Phất Dục vừa quay đầu, giống như gặp quỷ: “Cậu…” Đã thấy Cố Hi cười tủm tỉm kề sát vào hắn, mập mờ thổi một hơi trên mặt hắn Ngô Phất Dục sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, ngay cả Vinh Kinh cũng không nhìn đến. Bởi vì lui quá gấp, thiếu chút nữa mình bị ngáng chân một cước, hoàn toàn chống đỡ không nổi omega này.
Cố Hi kéo cà vạt của Vinh Kinh lại, kéo người đến trước mặt mình, lại cố tình không đụng phải Vinh Kinh, sau đó quay đầu cười như một bông hồng ngạo nghễ trong gió tuyết, lại xinh đẹp: “Không biết đồ của người khác, không nên tùy tiện đụng vào sao?” Máu trong người Vinh Kinh có chút chịu không nổi, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập nhanh hơn của mình, có lẽ người chói mắt như vậy ai cũng không có biện pháp khắc chế. Cửa thang máy truyền đến tiếng người nói chuyện, có người tới, mà bên cạnh còn có tiếng mở cửa, bốn phía kích thích giáp công, Vinh Kinh lại không cách nào mở miệng để Cố Hi rời đi. Cố Hi nhẹ nhàng buông cà vạt ra, thậm chí đi đến chỗ Ngô Phất Dục, vươn tay chuẩn bị kéo hắn một cái. Ngô Phất Dục chịu không nổi, a một tiếng tự mình đứng lên. Hạ Mạn Ni ở đối diện cửa, vừa bởi vì có Alpha trốn trong phòng người khác có chút sợ hãi, cũng may hôm nay gọi bạn thân tới chơi với mình, các cô vừa tìm đến phố ăn vặt gần đó, đang nói cười mở cửa, Hạ Mạn Ni vừa nói được một nửa, liền nghe thấy giọng nói của Cố Hi. Đù, vở kịch của năm! Trời ơi, đây là tình huống gì zậy? Hạ Mạn Ni lui nhanh một bước, đóng cửa lại. Cô bạn thân nghi hoặc nói: “Sao không đi ra ngoài?” Hạ Mạn Ni ôm bụng: “Tớ không thoải mái, nếu không chúng ta gọi thức ăn ngoài thì sao?” Bạn thân: “Sao tớ lại nghe giọng của Cố Hi?” Hạ Mạn Ni: “Không không không, cậu nghe lầm rồi.” Bạn thân của cô chính là fan của Cố Hi, muốn làm bạn thân tốt, nhất định phải bỏ qua vòng an, nếu bị cô nhìn thấy, nhất định là đại chiến thế kỉ. Đến lúc đó thân là fan CP, nhưng mà quả thức là quần thể nhỏ bé nhất bên trong, run lẩy bẩy không được, fan hai nhà cùng nhau vây quét các cô, cảnh tượng thảm thiết kia quả thực có thể tưởng tượng được. Đầu chó bảo vệ tính mạng, giãy giãy. Hạ Mạn Ni rất nhanh nhận được tin nhắn cảm ơn của Cố Hi, có thể có được tình bạn của Cố Hi, nhất định là bởi vì bị sự chân thành của cô đả động. Hạ Mạn Ni tiến đến cửa nghe, giống như nghe được âm thanh sảng khoái của Lưu Vũ, cũng không biết đôi kia có lừa gạt được không. Hạ Mạn Ni: “Tớ hỏi này, nếu Cố Hi muốn nói chuyện yêu đương..đối tượng các cậu muốn là thế nào?” Bạn thân: “Chỉ cần không là Vinh Kinh là được.” Hạ Mạn Ni: “Vì sao?” Bạn thân: “Không thấy họ là cp không có khả năng nhất sao?” Tối nay vợ chồng Tạ Chiêm Hoành đi ra ra ngoài tham gia bữa tiệc trăm ngày của bằng hữu còn chưa trở về, Tạ Lăng mặc đồ ngủ, ngồi trên sô pha phòng khách to lớn lại xa hoa, hai chân đặt ở trong thùng gỗ, hơi nóng bốc hơi từ từ tăng lên, hắn đang ngâm chân. Trong tay hắn cầm thuốc ngâm chân do em trai gửi đến, em trai nói mỗi ngày một viên, giúp ngủ ngon. Bởi vì trong khoảng thời gian này thức đêm quá nhiều, tiểu để bảo hắn mỗi ngày dùng một viên, còn để cho Chu Du giám sát hắn, bất quá hôm nay Chu Du muốn đi ra ngoài xem mắt, cho nên chuyển sang hình thức chụp ảnh báo cáo, lại do Chu Du cùng nhau báo cáo cho tiểu đệ. Tạ Lăng từ nhỏ chỉ tiếp nhận trói buộc của lão gia tử, theo lý thuyết nói hắn hẳn là rất chán ghét bị bắt buộc làm chuyện gì đó như vậy, nhưng không biết vì sao trong lòng ấm áp. Bom tắm đủ loại màu sắc, Tạ Lăng cuối cùng chọn một viên hoa oải hương đặt xuống nước. Con mắt vô cảm nhìn chằm chằm biến hóa của bom tắm trong nước, chỉ chốc lát sau tan ra, mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi. Hắn giống như một lão nhân, ngẩn người, có chút nhớ tiểu đệ, Hắn ưu nhã ngồi thẳng, cho dù là ngâm chân hắn cũng không thay đổi tư thế ngồi chút nào. Ding. Đó là âm thanh của điện thoại cá nhân.
Mở ra xem, lông mày Tạ Lăng nhíu chặt, nhanh chóng lau sạch, liền lên lầu thay một bộ quầ áo xuống dưới. QUản gia bị động tĩnh đánh thức, chạy ra hỏi: “Đại thiếu, trễ vậy cậu còn muốn ra ngoài?” Tạ Lăng: “Ừm, có việc.” Còn chưa nói xong, Tạ Lăng đã khoác áo khoác, trực tiếp rời đi. Tăng tốc, lái xe hai tiếng đồng hồ rốt cục đến khách sạn tiểu đệ ở, chờ lái xe đến nơi, mới phát hiện mình quá xúc động, cũng không hỏi cụ thể liền xông tới. Đang tiếng thoái lưỡng nan, nhìn thấy quán bar cách đó không xa, có một Alpha tuấn mỹ cầm chai rượu xiêu vẹo xiêu vẹo đi đường. Có môt omega quấn lấy hắn, hỏi: “Anh chàng đẹp trai, có muốn em dìu anh đến khách sạn, rất tiện đó nha, nếu là anh thì miễn phí.” Lớn lên đẹp trai như vậy, dáng người còn tốt như thế, cho dù ngược lại không đưa tièn cũng không phải không có khả năng. Ngô Phất Dục nhìn omega trang điểm đậm thế, tùy ý cười khẩy: “Mi làm ấm giường ông đây tốt như vậy sao? Chỉ có loại hàng hóa như mi, một sơi tóc cũng còn kém hơn hắn.” Vừa mới đẩy omega ra, liền nhìn thấy máy chế tạo khí lạnh cấp 10 Tạ Lăng cách đó không xa. Tạ Lăng lạnh lùng nhìn hắn, vốn là muốn hỏi ý nghĩ của Ngô Phất Dục. Nhưng nhìn bộ dáng một say giải ngàn sầu này của hắn, hỏi thì có nói hay không. Ngô Phất Dục chớp mắt mấy cái, tựa hồ đang kỳ quái có phải xuất hiện ảo giác hay không. Hắn đi tới trước mặt Tạ Lăng, nhìn gương mặt lạnh như băng kia giống như không có nhiệt độ gì, tâm tình vốn chua xót giống như có chút muốn khóc. Tạ sao Vinh Kinh một chút cũng không nhìn thấy điểm tốt của hắn, hắn có thay đổi. Vinh Kinh không thích hắn đối xử như vậy với bạn học Lữ Tiến kia, lúc trước hắn còn cố ý chạy tới xin lỗi. Vinh Kinh không thích hắn ỷ thế thế hiếp người, gần đây hắn cũng chậm rãi thu liễm. Vinh Kinh không thích hắn hàng đêm chơi bời, hắn cắt đứt liên lạc toàn bộ với đám người kia, hiện tại mỗi ngày đều 996, chính hắn cũng không biết tại sao mình lại tiếp tục kiên trì. Theo mị đoán 996 là 9h đi ngủ, 9h đi làm, 6h thức dậy…. Cố Hi có cái gì tốt. Tại sao Vinh Kinh lại hệt lòng yêu thích yêu tinh kia. Yêu tinh kia ngoại trừ lớn lên tốt một chút, tính cách tương phản, nói chuyện mị một chút, fan nhiều hơn một chút….Đệt, dừng. Tạ Lăng nhìn bộ dáng héo úa này của Ngô Phất Dục, thở dài một tiếng. Thôi, vẫn là một đứa trẻ, so đo với hắn cái gì. Tạ Lăng ngẩng đầu nhìn phòng em trai, đã tối, lúc này lại đi lên quấy rầy em trai ngủ. Hắn chuẩn bị lái xe hai tiếng nữa trở về. Nhưng không ngờ quần áo bị một lực đạo kéo lại. Phía sau truyền đến một giọng nói nghẹn ngào: “Tạ đại ca, em muốn ăn cháo.” Ngô Phất Dục nhìn hắn, Tạ Lăng dùng ánh mắt ngậm băng sương nhìn hắn Một hồi lâu, Tạ Lăng xoay người đi về phía xe Ngô Phất Dục thấy thế, rũ xuống đầu. Hắn đang hy vọng điều gì đây. Tạ Lăng mở ghế lái, nhìn về phía người đang còn đứng tại chỗ: “Còn không lên” Trong nháy mắt Ngô Phất Dục được tiếp máu sống lại, kích động chạy lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]