Trời còn mơ sương, mưa phùn lất phất.
Khi lời nói được thốt ra, dường như có luồng sáng từ trong mây, chiếu vào đôi bàn tay ẩm ướt và lạnh giá của cậu.
Cố Hi ngước mắt lên, trong nháy mắt những giọt mưa như pha lê đậu trên lông mi, cô đọng lại trong hốc mắt.
Hơi nhóm mắt, nhưng cậu không nỡ chớp mắt.
Chiếc ô đen lại che trên đầu.
Vì ngồi quá lâu, nên khi đứng lên, đầu gối cảm thấy sự lạnh lẽo cứng rắn vì ngồi tại chỗ quá lâu.
Có lẽ mưa đã tạnh khi người đàn ông đến trước mặt cậu.
Tuy có thể nghe thấy nhiều giọng nói khác nhau trong bán kính mười mét, nhưng cậu không phân biệt rõ ràng giọng nói nào thuộc về Vinh Kinh.
Mãi cho đến khi Cố Hi lặng lẽ đi bên cạnh, Vinh Kinh mới nhận ra từ 'được' có nghĩa là gì.
Anh chỉ dùng một cái ô mà lừa được Cố Hi trở về.
Vinh Kinh không biết khi nói ra từ kia, khoảnh khắc ngụy trang thành một con nhím như thế này có biết bao nhiêu khó khăn.
Giống như đã dùng hết thảy khí lực toàn thân để cố gắng hét lên.
Đỗ xe ở khu vực trung tâm thành phố này rất rắc rối, Chu Du phải lái thêm một vòng nữa mới lại đây được.
Không khí bên hồ mang theo chút mưa thu thổi nhẹ trên người họ.
Hai người đều không lên tiếng, yên lặng đứng ở ven đường, giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
Xe dừng lại, Cố Hi nhìn thấy mấy ghế da bọc bên trong xe và logo siêu xe đằng sau.
Lặng lẽ nhìn mình đầy nước nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-tinh-anh-co-the/1150261/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.