Vào lúc tờ mờ sáng, một gốc cây kỳ lạ đang đúng độ trổ hoa.
Thân cây cao lớn, xù xì những vệt hằn thời gian. Trên cành cây trơ trụi không có lấy một chiếc lá, nhưng lại trĩu trịt những nụ hoa màu ngọc bích.
Dưới ánh sáng ban mai ấm ấp, hàng đàn côn trùng kỳ lạ và rất nhiều loài chim hiếm lạ mặt đang bay nhảy trên tán cây.
Nụ hoa nở rộ một cách nhanh chóng, vô số số phấn hoa tựa như những đốm bạc óng ánh lặng yên lẫn vào không khí.
Toàn bộ thân cây đắm mình trong một màn sáng kỳ lạ, ngay cả những vết sẹo do đám sâu bọ và sấm sét lưu lại cũng bắt đầu lành lại.
Nhưng chỉ một thoáng sau đó, hết thảy ánh sáng chợt tối sầm lại. Những hạt phấn hoa tựa như đốm bạc trở nên vàng úa. Những cánh hoa màu ngọc bích cũng héo rũ, đen đúa, rồi rụng xuống, theo gió vung vãi khắp nơi tựa như một trận tuyết đen.
Lấy gốc cây kỳ lạ làm trung tâm, một tiếng kêu ai oán như thủy triều lan ra khắp phía trong thành.
Cùng lúc đó, trong một căn nhà tàn tạ ở thành Bắc, Lâm Ý đang đứng từ xa nhìn gốc cây kỳ lạ sáng lên rồi chợt tối sầm lại.
Khi những cánh hoa héo rũ màu đen theo gió bay tới, lướt ngang qua mặt hắn cũng là lúc tia sáng đầu tiên của một ngày mới lóe lên, chiếu sáng toàn bộ tòa thành.
Lâm Ý thở dài, lắc đầu, rồi múc nước giếng trong sân để rửa mặt.
Nơi đây chính là thành Kiến Khang, vào mùa xuân năm Thiên Giam thứ sáu.
Từ khi Lương Vũ Đế đăng cơ, lấy niên hiệu là Thiên Giam, định đô ở Kiến Khang, mới chỉ qua sáu năm mà tòa thành đã rực rỡ hẳn lên. Nó đã trở thành một nơi cường thịnh, phồn hoa, xứng đáng được gọi là tòa thành trước đây chưa từng có.
Thành là thành mới, nhưng người thì đa phần là cũ. Có điều bởi hoàng quyền thay đổi mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi, cảnh ngộ của mỗi người cũng đã hoàn toàn khác xưa.
Hôm nay Lâm Ý có một buổi hội họp đồng môn.
Hắn từng là học sinh của học viên Tề Vân thời tiền triều.
Một thời, đây là học viện tốt nhất ở tiền triều. Kẻ có thể vào học ở đây, nếu không phải con em quan lại quyền quý thì cũng xuất thân từ những gia tộc danh giá, giàu có.
Cha hắn là Lâm Vọng Bắc, làm quan tới chức Xa Kỵ tướng quân, trong tay nắm trọng binh. Nhưng ai ngờ binh biến xảy ra, Thứ Sử Ung Châu là Tiêu Diễn chiếm đoạt ngôi cao, đặt quốc hiệu là Lương, xưng là Lương Vũ Đế. Cũng bởi vậy mà những quan lại theo phe của Lương Vũ Đế khi trước tự nhiên một bước lên trời. Còn những người chống lại, tất nhiên sẽ bị xử tội.
Tuy Lâm Vọng Bắc không thuộc phe chống đối, lại thống lĩnh biên quan, có thể coi là phe trung lập. Nhưng khi xưa, lão không hề qua lại với Lương Vũ Đế, vì vậy cũng bị tước binh quyền, đầy đi lưu vong làm kẻ chăn ngựa, gia sản đều bị sung công.
Lâm Ý cũng từ một con em quý tộc trở thành một kẻ không kém đám cô nhi nghèo khổ bao nhiêu.
Những học sinh của học viện Tề Vân cùng khóa với hắn khi xưa, có non nửa cũng cùng cảnh ngộ với hắn, thậm chí còn bi thảm hơn. Có kẻ bị biếm làm nô lệ, có kẻ bị chém đầu cả nhà, nhưng cũng có rất nhiều kẻ một bước lên trời, tới mức trở thành hoàng thân quốc thích.
Mà đồng môn thì cũng không phải không có cảnh kết bè kết cánh. Những đồng môn tốt số thì khoe mẽ khắp nơi. Còn người ngã lộn cổ xuống đất như Lâm Ý thì bị người khác ra sức bêu riếu. Nhưng hắn nghe nói vài người bạn tốt đang trở về, trong đó cũng có mấy người hắn muốn gặp, bởi vậy Lâm Ý cũng muốn đi một phen.
Hội đồng môn sẽ tụ tập vào giữa trưa, ở phường Thanh Liễu, gần cầu Tam Nhãn ngay trong thành. Hắn đã có dự định từ sớm, nên trước tiên Lâm Ý sẽ dạo qua vài hàng sách cũ ở thành Nam, sau đó mới đi tới cầu Tam Nhãn là vừa khéo.
"Lâm Ý."
Hắn vừa mới rửa mặt xong, rồi gặm vội một cái bánh bao còn thừa từ tối qua để lót dạ. Mới vừa bước ra ngoài mấy bước, hắn đã nghe được tiếng gọi trong trẻo, dễ nghe của một cô gái.
Lâm Ý hơi ngạc nhiên, quay đầu lại phía tiếng gọi thì thấy một cỗ xe ngựa giản dị dừng ở ven đường, trên xe không hề có người đánh xe.
Vừa đúng lúc này, màn xe được vén lên để lộ ra một gương mặt xinh đẹp và duyên dáng.
"Trần Bảo Bảo?" Lâm Ý reo lên mừng rỡ.
Đây là một thiếu nữ với nhan sắc động lòng người, cũng là một trong số những đồng môn mà hắn muốn gặp.
Tên thật của Trần Bảo Bảo là Trần Bảo Uyển, nhưng người trong nhà hay gọi cô bằng tên mụ là Trần Bảo Bảo. Lâm Ý và vài người bạn thân quen với cô vẫn thường gọi đùa cô như vậy, sau này thành thuận miệng nên cũng không sửa lại nữa.
Ước chừng đã ba năm nay, hắn chưa gặp cô gái này.
Lâm Ý có phần ngỡ ngàng, so với ba năm trước, cô nàng đã thành thục hơn, cao hơn, so với hắn cũng không hơn kém bao nhiêu.
Côchỉ mặc một chiếc áo vải bình thường. Nhưng những bước chân dưới ánh bình minh vẫn tôn lên những đường cong mềm mại, dáng vẻ thướt tha yêu kiều của cô gái đang độ thanh xuân.
"Ba năm không gặp, cậu hấp dẫn hơn nhiều đấy." Lâm Ý mỉm cười, thật lòng khen ngợi.
"Cậu vẫn mặt dày như trước, không sợ tôi xem cậu là người thô lỗ à." Trần Bảo Uyển chọc lại Lâm Ý, sắc mặt cô tự nhiên càng tôn lên vẻ đẹp xuân xanh.
"Sao sáng sớm đã ở đây rồi?" Lâm Ý nhìn khuôn mặt tươi cười của cô mà thấy ấm lòng. Vài năm đã qua, rất nhiều người đã đổi thay, nhưng cô gái này không thay đổi gì, vẫn như tước đây. "Trước không có tin tức của cậu, mấy năm nay đi đâu thế?"
Trần Bảo Uyển nói sơ qua: "Bị người trong nhà tống ra ngoài học tập, vừa hôm qua mới trở về Kiến Khang. Hỏi thăm được tin tức của cậu nên sáng sớm nay cố ý tới tìm đấy, có cảm động không nào?"
"Cứ làm tôi tưởng không chờ được chứ?" Lâm Ý nhẹ nhàng đáp.
"Chứ sao." Trần Bảo Uyển cười giòn tan, quan sát căn nhà của Lâm Ý phía sau rồi nói: "Nếu như đã tới cửa nhà cậu, lẽ nào không mời tôi vào ngồi chơi sao?"
"Nếu cậu không chê." Lâm Ý dùng tay mời: "Tôi mong còn chẳng được."
"Lâm Ý, căn phòng của cậu thoáng thật đấy."
Trần Bảo Uyển đi theo Lâm Ý, tựa như cưỡi ngựa xem hoa, hiếu kỳ quan sát bốn phía căn phòng của Lâm Ý rồi mỉm cười nói.
Cô nhìn thấy trong nhà Lâm Ý có ba gian nhà, thì hai gian đã rách nát.
"Hai gian nhà này dùng làm kho chứa mấy thứ lặt vặt không dùng tới." Lâm Ý thoải mái chọc lại: "Tôi một thân một mình, chỉ dùng một gian thôi. Nhưng nếu cậu thi thoảng muốn qua đây ở, tôi cũng có thể sửa lại một gian."
"Cậu có gan thật đấy? Không sợ lời này truyền tới tai người nào đó à?". Trần Bảo Uyển nghe vậy thì phì cười đáp lại. "Đoán chừng lần này hội họp đồng môn, cậu cũng muốn gặp cô ấy nên mới chịu tham gia hả?".
"Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nhưng xa vời lắm." Lâm Ý cũng không giấu giếm, nghiêm túc nghìn cô rồi nói: "Nói gì đi nữa thì cậu cũng là một trong bốn người khiến tôi muốn tham gia lần hội họp đồng môn này."
"Bốn cơ à? Ngoài cô ấy và Thạch đầu ra thì còn ai nữa?" Trần Bảo Uyển nghiêm túc hỏi.
Lâm Ý đáp: "Lâm Ngữ Huyền nữa, tính ra cô ấy còn là em họ xa của tôi nữa."
Trần Bảo Uyển nhìn Lâm Ý từ đầu đến chân rồi hỏi: "Quan hệ của cậu và cô ấy ta tốt thế cơ à? Sao lúc còn ở học viện tôi không biết nhỉ?"
Lâm Ý giải thích: "Đúng là tôi quan tâm đến tình hình hiện giờ của cô ấy. Bởi vì quan hệ tới họ Lâm tôi mà cô ấy cũng bị ảnh hưởng. Hồi còn ở học viện, cô ấy vốn đã trầm tính, ít nói, không tranh chấp với ai nên rất dễ bị kẻ khác bắt nạt."
Trần Bảo Uyển không nhin được, lắc đầu nói: "Lâm Ý, không nghĩ cậu lại là kẻ đa mang thế."
Lâm Ý gượng cười đáp: "Cũng không hẳn vậy. Cậu chưa biết đấy thôi, Lâm Ngữ Huyền là người sống có trước có sau, nếu cậu giúp cô ấy một chút thì cô ấy sẽ ra sức đền đáp, hơn nữa còn lặng lẽ mà làm."
Trần Bảo Uyển trầm ngâm một hồi rồi nói: "Nhưng con người rồi cũng thay đổi."
"Đương nhiên nếu muốn đạt được những mục tiêu cao xa hơn, người ta cũng không thể không đổi thay, giống như trước đây." Lâm Ý mỉm cười đáp, nhìn như trêu ngươi nhưng thực tế rất nghiêm túc.
Trần Bảo Uyển thì lại không cười.
"Cậu vẫn như cũ, không hề thay đổi." Cô nhìn vào ánh mắt có phần nghiêm túc của Lâm Ý tiếp tục nói: "Vẫn tự tin lạc quan như trước, những cũng vẫn ngây thơ chẳng khác gì lúc xưa. Xem ra tôi đã uổng công lo lắng rồi."
"Cho cậu thứ này." Không đợi Lâm Ý nói tiếp, cô đã lấy từ tay áo ra một hộp gõ, nhét vào trong tay hắn.
Hắn sững người, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Trong đấy có một viên Hoàng Nha Đan, và một phong thư giới thiệu để cậu có thể vào thẳng Nam Thiên Viện." Trần Bảo Uyển không nhiều lời, nói thẳng ra thứ ở bên trong.
Lâm Ý sửng sốt rồi chợt lắc đầu đáp: "Thứ này quá mức quý giá. Tôi biết cho dù là đối với cậu hiện tại cũng không phải dễ dàng mà có được. Tôi khổng thể nhận nó."
Trần Bảo Uyển đứng khoanh tay, không hề nhận lại chiếc hộp gỗ hắn đưa tới trước mặt mình, cô bình tĩnh nói: "Phần lễ vật này vốn được chuẩn bị cho cậu. Bây giờ, ở trong mắt người khác tôi là con gái Thượng Thư Lệnh, nhưng trong mắt cậu, tôi vẫn là Trần Bảo Bảo khi xưa. Hơn nữa tôi chắc chắn rằng, nếu chúng ta đổi chỗ cho nhau, nhà tôi bị thất thế thì ngươi cũng sẽ giúp tôi như này."
Lâm Ý cau mày, trầm tư một lát rồi đáp: "Đúng là tôi rất cần thư giới thiệu, nhưng Hoàng Nha Đan thì không cần thiết."
"Tôi cũng nhìn ra cậu đã ngưng được Hoàng Nha." Trần Bảo Uyển mìm cười, rồi chợt quay người lại, nhìn về phía gốc cổ thụ, nghiêm túc nói: "Thế nhưng giờ chẳng như xưa, cậu đã ngưng được Hoàng Nha(*),chính thức trở thành một kẻ tu hành, thì chắc không cần tôi nói cậu cũng có thể đoán được, thời đại Linh Hoang mà sách sử nhắc tới đã đến rồi."
"Đến thật rồi ư?" Trong lòng Lâm Ý hơi hồi hộp, gương mặt nhăn lại.
"Tình huống còn tệ hơn nhiều so với cậu tưởng tượng." Trần Bảo Uyển do dự một lát, không quay ngươi lại mà chỉ từ tốn nói với giọng điệu chỉ hai người có thể nghe được: "Đây là một bí mật không thể tiết lộ của triều đình, cậu hãy nhớ dù nghe được cũng chớ nói cho kẻ khác. Mấy năm gần đây, linh khí trong trời đất càng lúc càng mỏng manh hơn, theo dự tính thì linh khí trong năm này không chỉ không đủ để gốc Thúy Đàm Hoa này nở hoa, mà nhanh thôi, gốc cây sẽ héo chết khô. Linh dược dùng cho tu luyện sẽ càng lúc càng khó kiếm. Mặc dù cậu không cần Hoàng Nha Đan cũng ngưng thành Hoàng Nha, nhưng luyện hóa Hoàng Nha Đan ít nhiều vẫn có thể giúp tu vi của cậu tăng lên chút ít. Quan trọng hơn đó là linh khí trong trời đất thay đổi từ Nam tới Bắc. Tốc độ tan biến linh khi ở chỗ chúng ta nhanh hơn phương Bắc."
Mấy câu cuối cùng của cô càng lúc càng bé, nhưng Lâm Ý vẫn nghe rõ mồn một. Từng câu, từng lời của cô tựa như sấm đánh ngang tai, khiến người ta kinh hãi.
=======
(*) Hoàng Nha: Mầm vàng. Ý chỉ người đã ngưng tụ thành mầm mống tu hành đầu tiên. Chính thức trở thành kẻ Tu Hành.