edit. Viên
Vệ Tuyên thị khẽ liếc mắt, Minh Thiền lập tức hiểu rõ, mỉm cười bước đến gần Phàn Cảnh.
Phàn Cảnh nhìn chằm chằm tì nữ Minh Thiền là bởi vì nàng ta thật sự rất giống Phi Yến. Mấy thiếp thất mình mới nạp vào phủ bất quả chỉ có gương mặt giống Phi Yến mà thôi. Nhưng người trước mặt này ngảy cả cách mỉm cười cũng rất giống.
Khiến hắn không khỏi nhìn đến ngẩn người.
Từ khi từ kinh thành trở về, mỗi đêm hắn ta phải uống rượu mới mới có thể ngủ. Khihắn ta cố gắng đạt đủ quyền lực mà bản thân khao khát thì lại đem tình yêu chân chính của mình vứt đến nơi không thể tìm trở về.
hắn ta chỉ có thể tìm những người có nét giống nàng để bù đắp lỗ trống vắng vẻ kia. Nhưng mỗi khi hắn ta ôm thiếp thất vào lòng, lệnh cho các nàng kêu mình là "Phàn đại ca", nhưng trong lòng lại biết nữ nhân mà hắn ngày nhớ đêm mong lại đang nằm trong lòng ngực của người khác... Mỗi khi nghĩ vậy, tim hắn ta rất rất đau.
Đến khi rượu say, được Minh Thiền đỡ lên, hắn thuận thế ôm lấy nàng, nàng ngoan ngoan chóp mắt, miệng khẽ mỉm cười, giống hệt... Mùi rượu nồng, hắn ôm chặt Minh Thiền lảo đảo vào trong phòng thuyền hoa...
Đặng Hoài Nhu cười khẩy: "Bắc có Phàn Cảnh? Cái tên thùng rượu thúng cơm này ư! Xứng nổi danh với ta?"
Vệ Tuyên thị khẽ mỉm cười: "Người đời đều thích gộp cho đủ số, Đặng lang đừng để trong lòng. Nay bản đồ kho báu chỉ còn thiếu một nửa, lại ở trong tay Hoắc Tôn Đình,hắn ta biết bí mật bên trong, đương nhiên càng đề phòng nghiêm ngặt hơn. Cái trong tay Thái tử càng khó lấy tới, cần phải nghĩ ra biện pháp."
Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-thien-ha/4461296/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.