Edit. Viên
Hoàng Hậu đưa ra cũng không phải ý tốt gì.
Phi Yến dịu dàng cười: ‘Hoàng Hậu nương nương nói rất đúng, chỉ là nô gia với những chuyện tiền bạc trong vương phủ, không hiểu gì nhiều...’
Hoàng Hậu thấy Phi Yến nói vậy, vẻ mặt lập tức hơi lạnh lùng: ‘Trong vương phủ các ngươi chỉ có mỗi trắc phi ngươi, trong phủ người ít vắng vẻ, ngươi thì cái gì cũng mặc kệ, vậy làm sao quản lý việc nhà!’
Đột nhiên bị Hoàng Hậu khiển trách, Phi Yến rũ mắt nói: ‘Hoàng Hậu khiển trách đúng, sau nay nô gia sẽ cố gắng sửa... À đúng rồi, lần này nô gia mang theo quà mừng thọ Nhị điện hạ chuẩn bị cho người...’
Cơn giận vẫn chưa tiêu, Hoàng Hậu lạnh lùng nói: ‘Để cung nữ từ từ mở ra nhìn rồi xem sau, nhiều như vậy, cái nào bổn cung cũng tự mình xem há chẳng phải mệt muốn chết!’
Nhạc Bình ở bên cạnh chợt lên tiếng: ‘Mẫu hậu, quà chúc thọ của Tam ca đã tới rồi. hắn ở xa không thể đích thân làm tròn chữ hiếu, người có muốn xem thử không?’ Tuy Hoắc Quảng Vân không ở trong kinh thành, nhưng quà chúc thọ đã đưa đến từ sớm.
Lúc này sắc mặt Thẩm Hoàng Hậu hòa hoãn hơn, lệnh cho thái giám lấy quà ra.
Tam điện hạ cũng thật rộng rãi, chọn quà chúc thọ lần này là một hòa điền ngọc phân hạt liêu cao ba thước, màu xanh biếc hiếm có, trơn láng trong veo, điêu khắc tinh tế, một cây đào tiên rễ cây um tùm, kéo dài đến chậu hoa, tán cây xum xuê kết ra trái đào to tròn, nhìn cực kì đẹp mắt.
Những phụ nhân khác đang dùng trà bánh ở xa xúm lại gần, nhìn quà mừng thọ mà khen Tam hoàng tử hiếu thảo không dứt miệng. Phi Yến liếc nhìn liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-thien-ha/4461292/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.