Edit: Bánh Bao
Beta: phuongvutyty
Gió vẫn còn gào thét, Phi Yến đang chìm đắm suy tư, bên tai bỗng vang lên một câu hỏi thoáng như đãtừng được nghe: " Ngựa có chút cuồng, phải chăng nàng đã mệt mỏi?"
Đắm chìm trong dĩ vãng, nhất thời buông lỏng tâm tình, Phi Yến theo quán tính lỡ miệng: " Phiền đại ca tận hứng, ta vẫn tốt....."
Lời vừa nói ra, thân hình Phi Yến chấn động, ý thức được mình lỡ miệng. Cánh tay phía sau siết chặt căng thẳng, Kiêu vương thu dây cương lại, ghìm ngựa ở một chỗ trên sườn núi.
Thị vệ cách phía sau rất xa, cũng thức thời không tới gần lúc này.
Phi Yến cảm thấy lòng bàn tay có mồ hôi lạnh. Hoắc Tôn Đình tuy rằng cùng nàng quen biết sau này, chưa từng thấy lộ bộ mặt thô bạo bao giờ, nhưng vừa rồi mới phạt con hát thì nàng đã nhìn ra, Kiêu Vương chưa bao giờ keo kiệt việc dùng thủ đoạn mạnh bạo. Bất kỳ một nam nhân nào cũng không thể bao dung cho việc thiếp thất của mình mơ tưởng đến người khác không phải mình, huống chi còn người đó còn là kẻ thù với nước Tề, còn là thủ lĩnh của đám đạo tặc....
Nàng lại nghĩ đến việc của nhà bá thúc phải gánh chịu tội vì cái lỡ miệng của mình, liền biết nếu mình mở miệng tiếp thì Kiêu vương sẽ càng gây khó dễ.
Kiêu vương đem ngựa trụ lại, hít một hơi sâu, sau đó hỏi: " Ngươi từng với đại ca cưỡi ngựa cùng nhau?"
Phi Yến hạ giọng: " Bảy tuổi từng theo phụ thân học cưỡi ngựa, chẳng qua khi đó còn nhỏ, tuổi vừa giống An Khánh công chúa, lúc cưỡi ngựa cảm thấy rất mệt, không yêu thích lắm......"
" Huynh trưởng này từng chiếu cố ái phi của bổn vương, có phải ở núi Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-thien-ha/4461215/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.