Lời này giống như chậu nước lạnh khiến cho đầu óc Phi Yến bừng tỉnh.
Nếu lúc trước Kiêu vương tức giận vì bị nữ nhân coi thường, nhưng hiện tại liền tan biến mất. Trước mặt nàng, là một thanh niên anh tuấn, là người đội trời đạp đất của đại Tề, là một Diêm Vương. Vô số binh lính chết dưới tay hắn.
Nếu hắn biết mình có liên quan tới Bạch Lộ Sơn, như vậy…… đâu chỉ muốn một nhà bá thúc? Chỉ sợ ngay cả bạn bè cũ của cha nàng cũng bị liên lụy. Nếu Tề hoàng đế vì cảm động hay nhớ tình xưa cũ, không uy hiếp Uất Trì tướng quân, nhưng nếu biết mình là con gái của Uất Trì tướng quân cũng như nữ tướng lãnh đạo năm đó, như vậy chỉ có con đường chết mới bịp hết manh mối.
“ Kiêu vương nói lúc đó dân nữ……….. Lúc đó dân nữ đang say, nếu thật sự có nói, hẳn là nói nhăng cuội, xin Vương gia lượng thứ, dân nữ thật sự không nhớ gì. Điện hạ nói Phàn Cảnh dân nữ mới nhớ, thực ra chẳng quen biết gì cả, nếu điện hạ không tin thì sao cho dân nữ vào phủ được đúng không? Dân nữ cũng chưa từng nghĩ sẽ vào nhà giàu, giang sơn nhiều tài nhân, anh hùng khắp chốn, nhưng dân nữ chỉ là một nữ nhân bán cháo bình thường làm sao quen được?”
Kiêu vương sắc bén nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của nàng, nếu không phải vì có son phấn nên che được khuôn mặt tái nhợt kia, nhìn không ra manh mối nào.
Xem ra vị Uất Trì tiểu thư này không biết nói dối rồi……..
Nhị điện hạ chẳng nói, Phi Yến cũng im lặng, lẳng lặng đứng trước hắn, nhưng đôi tay nắm khăn đã toát mồ hôi. Lúc này một trận gió to thổi qua tán cây, hoa mộc lan bay lả tả, cánh hoa rơi xuống đầu Phi Yến, khuôn mặt thanh tú làm cho người ta không khỏi thương tiếc…….. Hoắc Tôn Đình nâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-thien-ha/4461202/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.