Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt hắn không nhìn về hướng nàng, đưa lưng về phía trước, đột nhiên đứng dậy cởi áo, lộ ra thân hình cơ bắp, nằm úp xuống giường trúc, gọi một thị nữ, thị nữ kia đến cung kính quỳ xuống bên giường, bàn tay trắng nõn cầm một hộp thuốc màu nâu, dịu dàng xoa lên miệng vết thương dữ tợn trên lưng của Kiêu vương…..
Phi Yến liếc mắt nhìn thấy miệng vết thương quen quen….. không phải là trúng độc “ trăm ngày sầu” sao!
Chẳng lẽ vết thương ngày đó không khỏi sao? Trong lòng Phi Yến cả kinh. Nếu không nhầm, vết thương này….. … Là vết tích của hai năm về trước. Lúc đó nhị điện hạ treo giải thưởng bắt nàng, tam phen tứ phen thích khách lên núi, vào mấy lần chủ quan không phòng bị, thiếu chút nữa nàng rơi vào tay giặc.
Lúc ấy Phàn Cảnh vì quá tức giận, phái vài người xuống núi, giả làm quân đại Tề, lúc Kiêu vương khôngđể ý, dùng tên bắn lén.
Nhưng qua mấy ngày liền nghe thấy tên Kiêu vương kia giải được độc, bình yên vô sự rời khỏi doanh trại.
Phàn Cảnh thấy rất buồn bực, cho rằng mình ra tay quá nhẹ, nhưng hiện tại thấy vết thương kia, tuy rằng đang dần dần khép lại, nhưng có chút thối rữa, hơn nữa có vẻ như “ trăm ngày sầu” phát tác bên trong, xem ra dù Kiêu vương chưa chết, nhưng độc mạnh khó giải hết, đúng là làm cho vết thương bị thối rữa trong hai năm này………..
Độc của “ trăm ngày sầu” rất mạnh, chỉ cần một chút thôi, cả trong người sẽ bủn rủn chân tay, nguy hiểm hơn là khó bảo toàn tính mạng, cho dù may mắn giải được độc, hàng đêm cũng đau đớn khôngkhác tẩu hỏa nhập ma, nếu nam tử bị trúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-thien-ha/4461196/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.