Tại thời điểm này Vương Ngọc Lãng được coi như một tài tử, thơ ca được lưu truyền rất rộng rãi. hắnvới vài vị tiên sinh ở thư viện đều là bạn tri kỉ, đến đây xem tình hình bạn bè ra sao, không ngờ lại được gặp lại Uất Trì Phi Yến.
Nếu là trước đây khi nhìn thấy nàng, chỉ sợ là hắn vui vô cùng, nhưng khi nàng đang ở trước mắt, trong lòng hắn đau khổ lại càng đau khổ hơn.
Cha hắn một lòng chỉ nghĩ đến vinh hoa phú quý phía trước, muốn loại bỏ hết quá khứ, bắt hắn giải trừ hôn ước với Phi Yến. Tính hắn hiền hòa, tuân thủ đạo làm con, với lời của phụ thân không thể cãi lại. Lần cuối cùng gặp Uất Trì tiểu thư ở nơi lễ tang cha nàng, ngoài những lão bộc, chỉ có thân hình nhỏ bé của nàng, khuôn mặt kia vẫn trong trắng tinh khiết, nhưng lại vướng nét đông giá của mùa đông, hình ảnh từ quá khứ luôn lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn.
hiện tại đột nhiên gặp lại nhau, đầu tiên là ngạc nhiên, môi run run, khuôn mặt trắng nõn của Vương Ngọc Lãng liền trắng bệch.
Trong lòng Phi Yến biết, vị Vương công tử này cũng mình bây giờ chẳng còn liên quan tới nhau, huống chi lúc trước ở phủ Kiêu vương cũng nắm rõ tình hình, Vương công tử sau này sẽ lấy công chúa Nhạc Bình tương lai thành Phò mã, đã cao quý nay lại thêm cao quý rồi. Lập tực khẽ gật đầu làm lễ, xem như chào hỏi, rồi kéo tay đệ đệ vào thư viện. Vương Ngọc Lãng kia hình như muốn nói chuyện với nàng, vẫn như cũ đứng chắn nàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng cố gắng mãi mới nói được một câu: “ Uất Trì tiểu thư……… đã lâu không gặp, nàng có khỏe không?”
Uất Trì Kính Hiền cũng nhận ra hắn, lạnh lùng nói : “
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-thien-ha/4461193/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.