Cổ tay bị nắm đau, Phi Yến ngã sang một bên, quân cờ trên bàn cờ rơi xuống, thậm chí nàng còn cảm nhận được ngón tay của Kiêu vương, các ngón tay năm chặt không khác nào một con rắn độc đangchườn trên tay nàng……. Quả nhiên là thật sự đùa giỡn người khác!
Cố gắng muốn mắng hắn một trận, nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú đứng đắn của hắn, không mang chút dâm tà nào, thậm chí còn làm cho người ta cảm giác hoài nghi nhìn nhầm………….
“ Kiêu vương đang nói vị tiên sinh nào vậy, Phi Yến không biết…….” nói xong nàng cố gắng rút tay ra, nhưng đôi tay chắc như sắt đá kia vẫn không chuyển rời.
“ Ồ? cô nương không biết sao, thật sự là nuối tiếc……… không biết cô nương có cách nào mà tìm được người thân cận bên tướng quân đó không? Bổn vương xưa nay rất trọng người tài, cho dù ngày xưa là địch hay là thần cũng vậy, nếu giúp ích được cho Đại Tề, chuyện cũ bổn vương sẽ bỏ qua hết, sắp tới phong hầu bái tướng….. Còn về chuyện vị tiên sinh Gia Cát kia…..”
nói tới đây, Kiêu vương đột nhiên đưa mặt giáp mặt, khiến cho mọi thứ lung lay rơi xuống, bàn cờ bằng ngọc thanh rơi xuống đất vỡ giòn tan, kéo người Phi Yến lại khiến nàng ngã vào lòng, khuôn mặt trắng trẻo dán vào tai, ngửi được hương tóc nhàn nhạt của nàng, nhẹ giọng nói : “ Bổn vương thật sự đã từ lâu ngưỡng mộ tài nghệ của hắn, nếu có hắn bên cạnh, chắc chắn sẽ nói chuyện thâu đêm suốt sáng được…..” Lời nói nóng bỏng đi ra từ miệng Kiêu vương, khiến tai nàng phiếm hồng.
Phi Yến đang ảo não làm sao thoát ra khỏi người hắn, đột nhiên, bên ngoài có tiếng nói : “ Bẩm Kiêu vương, công chúa Nhạc Bình đến muốn gặp ngài”
Kiêu vương nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Phi Yến, lạnh giọng nói : “Mời nàng vào phòng khách chờ”. Thái giám tổng quản đi rồi, Kiêu vương mới nới lỏng tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-thien-ha/4461189/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.