"Làm sao cậu biết cô ấy?" Lư Trung nhìn tôi nói. Thanh âm đã có chút run rẩy. Tôi lắc lắc tấm ảnh trước mặt hắn: "Tôi không chỉ biết cô ấy, tôi còn biết cô ấy có thai. Việc này chắc cậu không biết đâu nhỉ." Lần này toàn thân Lư Trung đều run rẩy. Hắn nhìn tôi, rung giọng nói: "Cậu không thể......cậu không thể......." Tôi nhíu mày: "Có gì mà tôi không làm được?" Lư Trung run môi nhìn tôi. Tôi từ từ xé bức hình của người phụ nữ kia làm hai mảnh ngay trước mắt Lư Trung, sau đó nói với hắn: "Cậu biết là tôi có thể." Lư Trung nằm dưới chân tôi, giọng khàn khàn: "Tiểu Tam gia, cái cần nói tôi đều đã nói! Mọi chuyện đều do Lưu Nhị làm mà! Bởi vì, bởi vì lúc hạ đấu hắn cứu Tiểu Hồ! Tiểu Hồ liền nói với Lưu Nhị cậu ta là người do cậu cài vào đường khẩu giám sát chúng tôi. Từ đầu đến giờ lúc nào Lưu Nhị cũng bất mãn, bất mãn ngài không làm gì lại có thể lấy bốn phần tiền hoa hồng, nhưng mọi người đều biết ngài có cài cắm người ở khắp nơi nên hắn vẫn không dám động tay. Sau khi Tiểu Hồ nhận hắn là người giám sát, Lưu Nhị liền biết ngài không còn quản được đường khẩu của hắn. Thế nên hắn cứ yên tâm to gan chia minh khí làm hai phần, một phần đưa ngài, một phần đưa cho mọi người phân chia! Ngoài trừ những món tôi đã bán thì số còn lại đều được tôi lén chôn chung một chỗ, tôi có thể dẫn ngài đi xem! Viên Định Khôn châu kia thực sự đã bị Lưu Nhị lấy đi, tôi quả thật không biết gì cả!" "Hửm. Còn có người thu mua?" Tôi cười như không cười nhìn Lư Trung: "Là ai lớn gan đến thế, dám ở trên địa bàn của tôi thu mua đồ của các cậu." Lư Trung ngậm miệng, sợ hãi nhìn tôi nhưng vẫn không nói thêm gì. "Cậu không nói sao. Vậy tôi chỉ có thể đợi Lưu Nhị, với cả lát nữa tôi sẽ đi hỏi Tiểu Hồ. Hai ngày nay Á Thư ngược lại thu được không ít tin tức liên quan đến người nhà Tiểu Hồ. Cậu ta nặng tình nặng nghĩa như vậy, tôi nghĩ cậu ta nhất định không chịu nổi cảnh người nhà xảy ra chuyện đâu." Tôi cười cười nhìn tấm hình bị xé làm hai trong tay: "Còn cô ấy, cả đứa con trong bụng nữa, thật là đáng thương quá." "Tiểu Tam gia!" Rốt cuộc Lư Trung cũng lên tiếng: "Ngài.........ngài đừng. Gã tên là Tiếu Tuấn, gã có một cửa tiệm sửa đồ gia dụng ở phố Nam Nhai. Nhưng thực chất gã chính là người thu mua hàng. Gã, gã chính là kẻ buôn bán với Lưu Nhị. Sau, sau lưng gã hình như còn có ông chủ lớn, lúc nào Lưu Nhị cũng nói với chúng tôi là không được chọc vào ông chủ lớn đó!" Sau khi nghe nói, tôi tiếp tục mỉm cười nhìn hắn. Lư Trung bị tôi nhìn đến lớp thịt trên mặt cũng run động, dừng một hồi, hắn rốt cuộc khóc lớn lên: "Là thật tiểu Tam gia, cái gì tôi cũng nói hết với ngài rồi, tôi không che giấu bất kỳ thứ gì khác! Ngài đừng động vào cô ấy, không được động vào cô ấy......" "Hừ!" Tôi đứng lên, ném tấm hình trong tay vào người Lư Trung. Lư Trung vội vàng bắt lấy tấm hình. Nhưng tôi lại nắm được trước hắn, dùng một chân đạp lên tấm ảnh, tấm ảnh liền bị nghiền nát. Tôi đứng trước mặt Lư Trung, từ trên cao nhìn xuống như nhìn một con chó, trông thấy hắn đang nhặt tấm hình dưới đất lên liều mạng ôm vào lòng. Lần này Lư Trung không tiếp tục cầu xin tôi, có lẽ hành động vừa nãy khiến hắn cảm thấy tôi nhất định sẽ đuổi cùng giết tận, ánh mắt hắn nhìn tôi vừa có hối hận, vừa có khẩn cầu, cuối cùng từ từ trở nên tuyệt vọng. Tôi im lặng nhìn hắn gần năm phút, sau đó xoay người nói: "Ai là Tiểu Hồ?" Người canh gác chỉ chỉ kẻ ngồi trong góc kia. Tôi tiến lại quan sát, cậu ta trông khá trẻ, mặc jacket màu đen, hiện đang bị trói, đầu cúi xuống không thấy rõ sắc mặt. Tôi giơ chân, dùng mủi giày da nâng cằm cậu ta lên. Gương mặt trước mắt tương đối trẻ, tôi loáng thoáng có chút ấn tượng với cậu ta, cậu ta từng ở cạnh Vương Minh một thời gian. "Cậu có gì muốn nói." "Tôi không có gì để nói.". "Đồ tôi lấy được đều để ở nhà, để tôi đưa các người đến đó. Chuyện này không liên quan đến người nhà tôi. Còn tôi, tiểu Tam gia muốn trừng phạt thế nào tôi cũng không có nửa câu oán hận." Tôi buông mặt cậu ta ra Lát sau tôi nói: "Ngô Tà tôi một không cứu cậu, hai không phải người thân của cậu, thật chất giữa tôi và cậu không có tình nghĩa sâu đậm gì. Cậu vì ân nhân cứu mạng mà phản bội tôi, cậu cho rằng bản thân làm vậy là đúng chứ gì. Có điều, cậu có suy nghĩ chưa, nếu cậu không vì ân nhân của mình mà phản bội tôi thì hắn sẽ không thể nổi tâm tư xấu, để giờ lại phải ở trong bệnh viện không rõ sống chết. Cậu thật sự cho rằng làm vậy là giúp hắn sao? Là cậu hại hắn." Tiểu Hồ cúi đầu, im lặng nghe tôi nói. "Làm người, không thể làm như cậu. Lúc ấy cậu ở trước mặt Vương Minh hứa sẽ không phản bội tôi, thế nhưng cậu đã không giữ được lời mình hứa. Tôi không biết cậu vì trả hơn hay vì tiền hoặc là cả hai. Cái tôi muốn nói với cậu chính là cậu đã quá tham lam. Tham lam thứ không phải của mình sẽ không có kết quả tốt." Nói xong tôi xoay người nói với Muộn Du Bình: "Đi thôi." Sau lưng vang lên tiếng khóc rất nhỏ của Tiểu Hồ. Tôi và Muộn Du Bình đi tới trước l hai người canh gác, nói với bọn họ: "Tiếp tục tra hỏi những người khác, mới vừa rồi tôi hỏi ra chỗ Lư Trung và Tiểu Hồ giấu đồ, những người khác hẳn không dám tiếp tục giấu giếm. Tra ra được liền mang theo người đến những chỗ đó đưa đồ về. Còn nữa, thông báo với anh Vương của các cậu, kêu cậu ta thông báo với tất cả những người phụ trách đường khẩu, chín giờ sáng ngày mai tập hợp ở đường khẩu chị Nha, nói là Ngô Tà tôi muốn xử lý phản đồ." "Dạ. tiểu Tam gia." Hai tiểu nhị cung kính đáp. Tôi gật đầu, sau đó để lại tiểu nhị dẫn đường ở đó thẩm vấn, chỉ còn tôi và Muộn Du Bình lên lầu. Tôi vừa đi vừa gọi điện cho chị Nha, kêu chị ấy điều tra tên Tiêu Tuấn kia, tôi muốn nhìn thử là ông chủ lớn nào khó chọc như vậy! Tôi nói chuyện điện thoại xong, Muộn Du Bình ở bên cạnh nói: "Cậu sẽ không làm gì người phụ nữ kia phải không. Trước đây A Ninh đối xử với cậu như vậy cậu cũng không động vào cô ấy. Tại sao hôm nay dù cho Lư Trung đã khai ra hết cậu còn giẫm nát tấm hình người phụ nữ kia trước mặt hắn?" "Tôi nhìn hắn không thuận mắt, đạp chơi được không!" Làm thế thì sao, ông đây chính là nhìn hắn không thuận mắt, còn dám cầm súng bắn Muộn Du Bình! Cậu ta dám dọa ông đây sợ, ông đây liền hù chết cậu ta! "Hôm nay tôi hù dọa hắn nhưng hắn vẫn nhất quyết nói viên châu kia ở chỗ Lưu Nhị, xem ra thực sự ở trong tay Lưu Nhị, tôi cũng không biết hiện tại Lưu Nhị thế nào, lúc nào mới có thể mở miệng." "Tôi nghĩ, tôi có thể tìm được." Muộn Du Bình nói. "Hả?" Tôi nhìn Muộn Du Bình. Chẳng lẽ sau khi có được sức mạnh của Chung Cực, Muộn Du Bình còn có thể như GPS tự động xác định vị trí của minh khí? Ông đây đưa nhiều người đi tìm cũng không tìm ra, anh làm sao tìm ra được? "Tôi dẫn cậu đi xem." Muộn Du Bình tiến lên mấy bước, đưa tôi đi. Tôi theo anh, muốn xem thử rốt cuộc viên châu kia ở đâu. Muộn Du Bình dẫn tôi ra ngoài, thẳng tiến đến hầm để thực phẩm. Tôi vẫy tay ý bảo tiểu nhị sau lưng không cần đi theo, sau đó cùng Muộn Du Bình vào hầm chứa. Chúng tôi đi tới đáy đường hầm, mở đèn, nhìn thấy đồ vật bên trong đã được Vương Minh đưa đi theo ý tôi, chỉ còn chừa lại mấy cái bàn trống trơn. "Tôi đã cho người quét dọn ở đây không biết bao nhiêu lần, sao có thể ở đây được?" Tôi nhìn kho hàng sạch sẻ nói. Muộn Du Bình không trả lời tôi, anh cúi người xuống đất gõ gõ, quả thật nghe có tiếng. Sau đó anh dùng tay đào lớp đất được phủ lên, lộ ra một phiến gạch màu xanh. Tôi lo lắng nhìn anh. Không lẽ anh tính dùng tuyệt kỉ hai ngón để lấy viên gạch lên? Nhưng gạch dưới đất là loại gạch bằng xi măng! Chẳng lẽ cũng lấy lên được? Muộn Du Bình quan sát một lúc, cũng không thực sự dùng tay khựi xi măng lên mà quay đầu nói với tôi: "Xem ra hôm đó tôi cảm nhận không sai. Dưới đất này rỗng." "Gì?" Tôi vội vàng bắt chước anh gõ gõ lên mặt đất. Nói thật, Ngô Tà tôi cũng coi như đổ không ít đấu, gõ vách tường để kiểm tra xem có rỗng hay không là việc tôi vẫn hay làm, tôi gõ mấy cái nói: "Không giống rỗng cho lắm?" "Cách mặt đất một mét, có không gian." Muộn Du Bình nói: "Cậu gõ không ra." Tôi.............. Giỏi lắm anh tôi, vậy mà anh cũng gõ ra được! Nếu bây giờ tôi đã là tiểu Tam gia vậy những việc như đào gạch làm hố không cần tôi làm. Tôi lên trên phân phó tiểu nhị đến đào mặt đất xuống độ sâu một mét. Sau đó tôi và Muộn Du Bình ngồi bên cạnh nhìn bọn họ đào. Bảy tám tiểu nhị hì hục đào hết nửa giờ, tôi đoán chừng đã xong hết liền đi tới nói: "Có thể đào xung quanh được rồi, các cậu đào đất trong kia ra đi, phía dưới rỗng, cẩn thận đừng để té!" Sau đó tất cả mọi người đều nhảy ra ngoài, bắt đầu đào xung quanh mặt hố. Đào một hồi, quả nhiên có người đào không tới, phía dưới quả nhiên rỗng! Sau đó........Từ lỗ rông bay ra một mùi hôi thối. Tôi che mũi nhìn cái hố, đào xuyên qua cái lỗ nhỏ đen thui, không nhìn ra kết câu bên dưới là gì, có điều từ mùi hôi bốc ra có thể đoán, đây đại khái là mùi hôi của phân! Ông đây không phải đào tới hố phân rồi chứ! Có ai lại chôn Định Khôn châu trong bể phân chứ! Tôi quay đầu oán trách nhìn Muộn Du Bình. Tiểu Ca, lần này anh nhìn lầm rồi đi, cố tình chỉ huy tôi đi đào hố phân, còn nói trong đó có bảo bối. Nếu để người khác biết tiểu Tam gia tôi từ đào bảo bối thành ra đào hố phân thì hình tượng uy phong của tôi sẽ tiêu tùng! Lúc này Muộn Du Bình cũng đi tới. Nhìn cái hố bốc ra mùi hôi thối, anh lấy xẻng trong tay tiểu nhị, bắt đầu mở rộng lỗ nhỏ đó, sau không nói hai lời nhảy vào trong hố, nhảy vào cái lỗ kia. Tôi rướn cổ lên nhìn cái lỗ nhỏ đen thui, nghe thấy tiếng Muộn Du Bình rơi xuống đất, bên dưới là đất cứng. Tôi thở phào nhẹ nhỏm, tôi thật sự sợ phải nghe thấy tiếng Muộn Du Bình rơi vào hố phân. Hồi lâu, Muộn Du Bình bò ra khỏi cái động nhỏ kia, sau đó nhảy khỏi hố đất, đi tới trước mặt tôi, mặc dù người anh có chút thúi, nhưng còn may trên người không dính phân. Trong tay anh cầm một cái hộp, giơ đến trước mặt tôi. Tôi thấy trong hộp có một lớp vải mềm màu vàng, một viên Minh Châu to cỡ trứng chim bồ câu phát ra ánh hòa quang. Tôi nhảy cẫng lên, chỉ vào mũi Muộn Du Bình mắng: "Hay lắm Muộn Du Bình, hố phân anh cũng dám nhảy thế mà lại chê chân tôi thúi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]