Sáng hôm sau tôi ngủ đến khi mặt trời chiếu đến mặt mới thức dậy.
Sau khi thức, tôi bỗng nhiên nhớ ra một việc, lập tức xoay đầu nhìn sang bên cạnh, sau đó tôi đối diện với tầm mắt của Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình chống người nằm nghiêng, lưng anh đưa về phía mặt trời ngoài cửa sổ, đôi mắt nhìn về phía tôi.
Trong mắt ảnh phản chiếu bóng hình tôi.
Tôi thầm nói trong lòng may mắn anh vẫn ở đây, nhưng ánh nhìn chăm chú của anh lại khiến tôi ngại ngùng một cách khó hiểu, tôi vội vàng nói: "Tiểu Ca thức được bao lâu rồi?"
"Không lâu lắm." Muộn Du Bình trả lời, sau đó giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc giơ tay lên, đầu tiên dừng trên mặt tôi, dường như muốn sờ mặt tôi, nhưng cuối cùng lại hạ xuống trên đầu tôi, anh nhẹ giọng nói: "Tóc cậu rối."
Tôi hóa đá.
Đây là Tiểu Ca ư?
Anh trước kia là một núi băng, tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày anh sờ tóc tôi!
Lát sau tôi mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói "Tiểu Ca, rời giường."
"Ừ." Muộn Du Bình rút tay về, anh vẫn mặc nguyên bộ quần áo tối qua đi ngủ, ngủ dậy thì giữ nguyên tư thế nhìn tôi.
Tôi không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy trước ánh nhìn chăm chú của anh, tôi không có thói quen mặc quần ngủ, đêm qua lén cởi quần ra đặt ở cuối giường, điều này đồng nghĩa nếu tôi vén chăn lên sẽ chỉ thấy mỗi quần lót.
Muộn Du Bình chuyển tầm nhìn theo tôi, thấy được quần dài trên giường, sau đó khom người cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-ta-chi-duc-niem/1155764/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.