Lục Ứng Hoài ngây ngẩn cả người, trong đầu lặp đi lặp lại câu kia của Ninh Dũ: "Đây là người anh Tiểu Ninh thích."
Người mình thích người mình thích người mình thích!!!
Ninh Dũ nói thích hắn!
Ninh Dũ thế mà thích hắn!
Đầu óc như chìm trong nước đường sền sệt, chậm chạp nhưng ngọt ngào, mọi suy nghĩ trong đầu Lục Ứng Hoài quấn vào nhau như đám chỉ rối tung, không còn nghĩ được gì nữa, nhưng chỉ có một điều không thể nghi ngờ —— Hắn rất vui vẻ.
Niềm vui to lớn dâng lên trong lòng rồi lan rộng, đầy tràn đến mức không thể chứa được cảm xúc nào khác.
Hắn còn đang xoắn xuýt mình nên thận trọng một chút hay chủ động một chút thì Ninh Dũ đã ổn định lại cảm xúc, nhìn tấm hình kia rồi thuận miệng hỏi: "Tiểu Hoài, chỉ cho anh Tiểu Ninh xem đâu là anh trai em vậy?"
Lục Ứng Hoài làm gì có anh, anh trai mà hắn nói chính là hắn.
Ánh mắt hắn rơi vào Ninh Dũ và mình lúc mười sáu tuổi trong tấm ảnh cũ, đỏ mặt lúng túng nói:
"Người anh thích là anh trai em đó."
Lúc này người sửng sốt đổi thành Ninh Dũ.
Vậy công việc mới của anh là chăm sóc em trai người trong lòng mười năm rồi chưa gặp sao?
Vậy căn phòng này là...... phòng của Lục Ứng Hoài.
Hơi thở anh ngừng lại, trong phút chốc, dường như không khí trong thế giới nhỏ bé này đều có mùi hương của Lục Ứng Hoài, mùi trái cây dìu dịu kia lượn lờ phiêu đãng suốt mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-sua-cua-nguoi-yeu/2800058/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.