Tháng tám sắc thu vàng, Hạ gia diễn ra một sự kiện lớn — Trưởng tử Hạ gia - Hạ Ôn Ngọc đứng đầu bảng kì thi Hương năm nay.
Vì thế tất cả bằng hữu thân thích đều đến thăm hỏi, cùng nhau thu xếp đồ dùng tiền bạc cho hắn vào kinh đi thi. Bởi vì châu phủ huyện nha cũng rất hào phóng quyên tặng một khoản, làm cho Hạ gia từ trước đến giờ chưa từng dư dả như vậy.
Kỳ thực tất cả mọi người đều không thể dự đoán được Hạ Ôn Ngọc lại đạt giải Nguyên — bởi vì chưa có ai từng thấy hắn ngâm thơ viết văn cả.
Trong thời đại này, một nho sinh nếu muốn được người khác thưởng thức, khen ngợi, thậm chí thanh danh lan xa. Cách duy nhất chính là viết nên một áng thơ hay được người người ca tụng.
Mà làm thế nào để có thể truyền tụng được một bài thơ hay?
Chính là được các ca nữ xướng lên bài thơ đó. Ngươi phải tới giáo phường câu lan, phải gặp gỡ những danh kỹ đứng đầu bảng, làm quen với các nàng thì mới được.
Giống như thi nhân Liễu Vĩnh*, gần năm mươi tuổi mới đỗ tiến sĩ, cả cuộc đời đều là thất bại cùng chán nản. Thế nhưng mỗi một bài thơ từ ông vừa viết xong, ngay lập tức sẽ được truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, thậm chí ngay cả hoàng đế cũng nghe được, vậy cho nên chúng mới được lưu truyền suốt ngàn năm sau này.
*Liễu Vĩnh (1004-1054) là quan nhà Bắc Tống, và là nhà làm từ nổi tiếng ở Trung Quốc. Từng đi thi nhiều lần nhưng đều trượt, về già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-sinh-tuong-kien-tuc-mi-khai/229810/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.