Chương trước
Chương sau
"Đông Nam bạo loạn thật ra cũng rất tốt."
Lí Hạp kinh ngạc ngẩng đầu, người nói chính là phó Xu Mật Sứ* Tạ Đông Lâu.
*Xu Mật Sứ quản lí Xu Mật Viện, ban đầu được tạo ra vào năm 765 trong triều đại nhà Đường để hoạn giả (hoạn quan) điều phối và giám sát thủ tục giấy tờ của hoàng đế.
Nam nhân này khác biệt hoàn toàn so với các đại thần khác, đối với hoàng đế, cho tới tận bây giờ hắn đều không có một chút lòng kính sợ. Vả lại không kéo bè kéo đảng, lúc nào cũng giống như đang thả hồn nơi thế ngoại.
Điểm ấy khiến Lí Hạp rất không vừa lòng, nhưng đồng thời cũng rất yên tâm.
"Tại sao Đông Nam bạo loạn lại là điều tốt?" Lí Hạp hỏi.
"Bệ hạ có thể phái Đàm Vi Tùng đảm nhiệm chức vị Tuyên Phủ Sứ một châu, dẫn theo mười vạn binh, quản lí Đông Nam." Tạ Đông Lâu hỏi một đằng trả lời một nẻo, trên mặt mang theo một chút ý cười.
Lí Hạp cũng hiểu được ý Tạ Đông Lâu, đây là thời cơ tốt nhất để đả kích Đàm đảng.
Đàm Vi Uyên – ca ca của Đàm Vi Tùng, nhậm chức Tả Thừa Tướng đã mười một năm. Triều đình này từ trên xuống dưới, mỗi một ti chức nha môn đều có người của hắn. Vì thế mỗi một hạng mục cải cách của Lí Hạp đều phải thông qua sự đồng ý của Đàm Vi Uyên mới có thể được thực hiện.
Nhưng điều này vẫn không phải điểm mấu chốt. Quan trọng nhất chính là việc Đàm Vi Uyên biết, Chiêu Phế Đế Lí Hạc Tùng năm đó không có đồng quy vu tận cùng Lưu Hoài Đức!
Đàm Vi Uyên này là một tên cáo già, rõ ràng biết hết thảy, lại còn có thể làm như chính mình chưa từng tham dự vào. Chuyện này vẫn là tâm bệnh của Lí Hạp, hắn từng nằm mơ thấy Đàm Vi Uyên hai bên dẫn theo các đại thần đến Tử Thần Điện bức vua thoái vị!
Lúc này lấy đệ đệ Đàm Vi Uyên là Đàm Vi Tùng bình định Đông Nam, là có thể hoàn toàn tránh cho việc Đàm gia chen chân vào kế hoạch Mạc Bắc. Hơn nữa, Đông Nam yên ổn cũng tốt, nếu trước khi tiến công Mạc Bắc mà nơi đó vẫn chưa bình ổn, hết thảy sai lầm đều có thể thoái thác cho Đông Nam chưa được bình định. Mà thực tế, hai mươi vạn tinh binh vốn dùng để chuẩn bị tiến công Mạc Bắc, Lí Hạp một người cũng sẽ không phái đến Đông Nam. Để cho Đàm Vi Tùng tự hắn tập hợp đám sương quân* của hắn đi!
*Sương quân: Quân đội do các đại gia tộc hay quan lại quyền thế không thuộc hoàng thất cai quản.
Sâu trong lòng, Lí Hạp cũng không coi trọng Đông Nam, hắn không biết rằng cuối cùng Đông Nam lại có thể khiến cho hắn xém chút nữa vong quốc. Hắn hiện tại, chính là do phải hoãn lại một năm trong công cuộc thu phục Mạc Bắc mà không cam tâm.
Thật ra cũng không phải Lí Hạp xem thường Đông Nam, hắn đã đánh giá nơi đó rất kĩ càng.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, Đông Nam không có Lục Trầm.
Giờ phút này, Đông Nam xa ngoài kia, Lục Trầm vậy mà lại vạch ra được mưu đồ của hắn.
Ở thời điểm Lí Hạp còn chưa có quyết định cụ thể khi nào tiến công Mạc Bắc, Lục Trầm cũng đã giúp hắn tính toán rõ ràng— . ngôn tình sủng
"Năm nay bình định Đông Nam xong, chư thần nhất định phản đối việc tiến công Mạc Bắc ngay năm sau. Đầu xuân sang năm, mới là thời cơ. Khi đó chiến mã Mạc Bắc vừa mới trải qua mùa đông giá rét, là lúc kỵ binh suy yếu nhất, Lí Hạp sẽ tranh thủ cơ hội đó mà tấn công. Thời gian cụ thể hẳn là vào khoảng giữa tháng ba."
"Điều Lục tướng quân nói là chính xác?" Đường Hạ Nhân hỏi.
Lục Trầm gật đầu: "Không sai đâu, Lí Hạp sẽ thừa dịp Đông Nam bạo loạn mà đổi mới binh pháp. Điều chỉnh xong một đám sương quân này hẳn là trước Tết năm sau hai tháng, sau đó quân đội sẽ tập kết xong vào đầu tháng ba. Quy mô xâm chiếm nên là giữa tháng ba, song ngày cụ thể ta vẫn chưa thể khẳng định. Gần đến lúc đó, ta sẽ cùng đại vương nhà ngươi thương thảo."
Đường Hạ Nhân suy tư một phen, cũng cho rằng là như vậy liền nói: "Vậy thì tháng ba năm sau, đại vương nhà ta cùng với Lục tướng quân, một Nam một Bắc phát động chiến tranh!"
Lục Trầm gật đầu ngầm đồng ý.
Đường Hạ Nhân này, chính là một viên mưu tướng dưới quyền đại hoàng tử Mạc Bắc.
Lí Hạp như thế nào cũng không mường tượng nổi, Đông Nam trong lúc đại loạn đã liên hợp cùng Mạc Bắc, chuẩn bị năm sau cùng dấy binh, đẩy Đại Chính Quốc của hắn vào thế gọng kìm.
Sứ giả Mạc Bắc đi rồi, mưu sĩ Lâm Trọng Phủ hỏi Lục Trầm: "Tướng quân nên nghĩ biện pháp đối phó với Ba Trát đi ạ, nếu hiện tại không diệt Hằng Sơn Bộ trước thì việc liên thủ cùng Mạc Bắc cũng chỉ là lời nói suông."
"Tuyên Phủ Sứ Lí Hạp phái đi bao lâu thì tới?" Lục Trầm hỏi.
Lâm Trọng Phủ suy nghĩ: "Đại khái chỉ còn nửa tháng."
"Ừm, chờ hắn đến Khánh Thủy Hà rồi lại nói cho ta biết."
"Tướng quân, chúng ta phải tiêu diệt Hằng Sơn Bộ trước khi Tuyên Phủ Sứ đến đây thì mới có phần thắng."
"Ừ, đúng thế."
"Có điều Khánh Thủy Hà cách đại doanh ta quân không đến ba ngày đường, đến lúc đó sao có thể kịp diệt Hằng Sơn Bộ!"
"Đối phó với Ba Trát, ba ngày là đủ rồi."
Lục Trầm nhìn mưu sĩ của mình, suy nghĩ quá nhiều, cẩn thận từng li từng tí, không hiểu được tầm quan trọng của thời cơ lần này.
Lục Trầm đã sớm biết Lí Hạp sẽ phái Đàm Vi Tùng đến Đông Nam. Người này vô cùng thận trọng, phải bất thình lình dẹp yên Đông Nam đúng một ngày trước khi hắn tới đại doanh của mình, thì mới không bị nhìn thấu.
Trước đây, hắn đã cố ý xếp những bộ hạ của nhạc phụ mình - Phù Trấn Viễn lên tiền tuyến trong trận chiến với Ba Trát. Trải qua nửa năm, nhóm tâm phúc của Phù Trấn Viễn trong bất giác đã thương vong hơn phân nửa...
Phù Trấn Viễn đã suy yếu, lại tạo hiện trường giả Đông Nam bạo loạn để kìm chân Lí Hạp, còn âm thầm liên minh với Mạc Bắc.
Chỉ trong sáu tháng, Lục Trầm đã bày biện tốt kế sách nhất thạch tam điểu*.
*Một viên đá hạ ba con chim.
Đàm Vi Tùng, Ba Trát.
Lục Trầm dùng nước trong viết tên hai người này lên giấy Tuyên Thành.
Hắn phải lợi dụng hai người kia, đem kế nhất thạch tam điểu, biến thành nhất thạch ngũ điểu!
Lục Trầm thu thập Ba Trát quả thực chỉ mất đúng ba ngày.
Vì thế lại giống hệt như lúc ban đầu, Ba Trát lại quỳ gối trước mặt Lục Trầm.
Ba Trát vẫn không tài nào hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ba ngày trước hắn còn cảm thấy bản thân có thể một mạch đánh tới kinh thành, đạt được công danh muôn đời!
Ba ngày sau, dã tâm hắn tích góp từng chút một lại bị nam nhân trước mặt đánh cho trở về nguyên hình ngay lập tức.
Lục Trầm, từ đầu đến cuối đều mang dáng vẻ cao cao tại thượng mà nhìn xuống hắn, bất cứ lúc nào cũng vậy.
Ba Trát dần dần hiểu được vì sao hắn vẫn chán ghét Lục Trầm như vậy — bởi vì người này cho tới bây giờ đều coi hắn như một quân cờ tùy ý sắp đặt.
"Lần này ta vẫn không giết ngươi." Lục Trầm nói.
"Ồ? Lục Trầm, lần này ngươi lại muốn chơi đùa như thế nào đây?" Ba Trát cười lạnh nói.
"Chuyện này cũng chẳng phải để mua vui, mỗi một lần đều phải mang mạng sống ra đánh cược." Lục Trầm nói.
Ba Trát ngẩn ra.
"Trước giờ là ta cùng ngươi cược, lúc này chúng ta lại phải đứng chung một phe rồi." Lục Trầm lại nói.
"Hả?"
"Ngày mai, ngươi đi với ta, làm sứ giả đi gặp Đàm Vi Tùng."
"Chỉ có hai ta?"
"Đúng."
Ba Trát nói: "Lục Trầm, ngươi đây là tự đâm đầu vào chỗ chết."
Lục Trầm phất tay áo bỏ đi, không để ý tới hắn nữa.
- HẾT CHƯƠNG 7-
_____________________________
Thế là đã qua năm mới rồi, hơn một tháng mà không edit nổi chục chương nữa, xin lỗi các bạn vì tốc độ rùa bò này ;;;
Năm 2022 xin chúc mọi người thật nhiều sức khoẻ, trẻ trung năng động, tiền vào như nước. Cố gắng ở nhà, nếu phải ra ngoài thì tuân thủ 5k nha ❤️
Mong mọi người lại cùng mình tiếp tục theo dõi câu chuyện của Lục Trầm và Bình An nhé ^^ Còn khoảng 4 chương nữa là đôi trẻ gặp nhau rồi, hóng ghê ٩(˃̶͈̀௰˂̶͈́)و
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.