Vì thế Lục Trầm ngựa không ngừng vó, chạy một mạch tới phía Đông Nam ngàn dặm ngoài kia. Hắn phải kiểm soát nơi đó càng sớm càng tốt, bị ép nằm gai nếm mật thêm một lần. Rồi một ngày nọ, hắn sẽ dẫn theo đại quân đánh trở lại kinh sư.
Cho nên hắn đã bỏ lỡ toàn bộ pháo hoa xuân chốn Giang Nam tháng ba.
Nhưng mà chúng ta lại không thể bỏ qua được.
Ai muốn xem hắn giành được công danh muôn đời thì đi mà đuổi theo hắn. Còn những ai ngồi lại, xin hãy cùng ta nghỉ chân tại Giang Nam nhé.
Tựa như một con hạc dừng ở dưới mái hiên, chần chừ không chịu bay. Đuổi đi thì không phải, mà không đuổi cũng không được.
Ông chủ quầy mứt quả đã để ý đến đứa nhỏ từ lâu, cứ đi tới đi lui vài lần trước cửa tiệm của mình. Muốn ăn trộm mứt quả hả? Mà trông cũng chẳng giống.
Cũng không biết là do vóc dáng lùn hay là tóc quá dài, một đầu tóc đen dài gần như chấm đất được một sợi dây trắng nhẹ nhàng buộc sau đầu. Mặc một bộ Nguyệt Nha viên lĩnh thường màu trắng, vạt áo dài bị giặt nhiều đến mức hơi sờn. Đôi mắt phượng cứ luôn nhìn về phía cửa tiệm bán mứt quả.
Chưởng quầy vẫn tiếp tục công việc làm ăn của mình, đôi lúc lại liếc thấy thân ảnh màu trắng nho nhỏ kia, đáng thương không chịu rời đi.
"Đại thúc—"
Cuối cùng đứa nhỏ cố gắng lấy hết dũng khí, hướng về phía chưởng quầy mà gọi. Giọng nói nhỏ nhẹ của người Ngô*, thường thấy ở trẻ con vùng Giang Nam.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-sinh-tuong-kien-tuc-mi-khai/229802/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.