A Tứ nhìn Dục Thư, khó xử gãi gãi đầu: “Chữ gà bới của cậu thật là khó nhìn, tôi nhìn thế nào cũng không cảm thấy đó là chữ.”
Dục Thư kiêu ngạo nắm nhành cây, dùng sức vạch ra hai chữ trong đất bùn: “Này dĩ nhiên không phải chữ, đây là thư pháp, là nghệ thuật, hiểu không?”
“Không hiểu. Nghệ thuật có thể nhét đầy bao tử sao?” A Tứ chớp mắt, nhớ tới sô cô la trong túi áo Dục Thư, thèm đến nước miếng đã sớm chảy xuống.
“A Tứ cậu thật thô tục.” Dục Thư giật giật khóe miệng, học theo bộ dạng của tiên sinh nheo lại hai mắt, “Nghệ thuật, đó là thứ tao nhã. Không nên đánh đồng nó với bao tử tầm thường của cậu. Nếu cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn, chính là không khác gì động vật, Cho nên A Tứ, cậu phải giống như một con người, học chữ, học nghệ thuật!”
“Ngay cả bụng cũng không lấp đầy, học viết chữ… có khí lực đó, tôi còn không bằng ăn nhiều một chút…”
“A Tứ, cậu không học viết chữ, sẽ không có sô cô la ăn.” Dục Thư nói, từ trong túi móc ra một thanh sô cô la, xé mở bao bì, tựa như khoe khoang cắn một miếng: “Ăn ngon, ăn ngon!”
A Tứ nhịn không được nuốt nước miếng, vội vàng gật đầu: “Được, được, tôi học, hiện tại liền học! Cậu đừng ăn, đợi đến khi ăn hết rồi, cũng không còn phần của tôi nữa a.”
“Được, tôi đây không ăn. Cậu nhặt nhánh cây lên, tiếp tục ghi.”
Mắt thấy Dục Thư cầm thước dạy trong tay, vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-quy-thu/2102526/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.