“Cậu còn ăn táo của tôi!” A Tứ nhảy dựng lên, thở phì phò đi đoạt quả táo trong tay thiếu niên, “Đây là tôi tìm thấy trước, nếu như cậu muốn ăn, tự mình đi hái!”
Thiếu niên nhăn lại hàng lông mày xinh xắn, gật gật đầu, sau đó thuận theo mà đưa quả táo tới.
A Tứ đoạt lấy, chà chà trên quần, nâng bên miệng cắn một cái. Rặc một tiếng, chất lỏng trong quả táo bắn ra, dính vào khóe miệng A Tứ, theo nước miếng chảy xuống.
A Tứ khó chịu nheo mắt: “Má ơi! Vừa chua vừa chát, thật khó ăn!”
“Ha ha…” Thiếu niên nhìn qua, bỗng nhiền cười rộ lên, “Biết rõ rất khó ăn, cậu lại còn muốn ăn, thật là người kỳ quái.”
“Cậu thì biết gì!” A Tứ lườm nó một cái, “Tôi đây là vì muốn chứng minh cho cậu, quả táo này ăn không được. Tránh cho cậu ăn vào đau bọng khóc nhè.”
Đang nói đến khí phách, bụng của mình rồi lại không tự chủ được réo một tiếng, tay cầm táo quơ qua quơ lại của A Tứ cứ như vậy cứng lại giữa không trung, trên mặt hiện lên một tầng mây màu đỏ.
Cảnh tượng này lại chọc đến thiếu niên bật ra tiếng cười như hồi chuông bạc.
A Tứ rồi lại thẹn quá hóa giận nhảy dựng lên: “Cười cái gì mà cười! Chưa nghe người ta nói tiếng bụng* sao? Tiếng bụng, cậu hiểu không?” Hai ngày trước trong thôn đến một đoàn kịch nhỏ qua đường, A Tứ trong lúc rảnh rỗi, chuồn êm đi xem người ta luyện công, đoàn kịch kia mọi người đều biết dùng bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-quy-thu/2102524/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.