Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18
Chương sau
14 Vào ngày tôi đến nước F, trời mưa rất to, đến buổi chiều mới tạnh. Nửa bầu trời là mây hồng. Từ Bình Nam bế tôi lên và đứng đó, nhìn mây hồng ở đằng xa. Tôi biết chắc hẳn ông ấy lại đang nhớ mẹ tôi. Tôi cũng nhớ. Tôi nhớ ngọn lửa đêm đó, nhớ tiếng hét cuối cùng của mẹ tôi khi ngọn lửa bùng lên. Tôi ngước nhìn ông ấy. Mắt ông ấy rất đỏ. Tôi không biết có phải nó bị nhuộm đỏ bởi những đám mây hồng khắp bầu trời hay không. 15 Vào đêm thứ ba, Từ Bình Nam nói với Tần Như rằng tối nay có một bữa tiệc tối. Tần Như hiểu rõ, biết đêm nay mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa. Các nhà tạo mẫu và nhà trang điểm lần lượt tiến vào. Cuối cùng Tần Như chọn một chiếc váy đuôi cá dài màu đỏ tươi. Bữa tiệc tối được tổ chức trên một con tàu du lịch. Khi Tần Như lên thuyền, gót giày cao gót của bà ta vô tình mắc vào khe hở của lối đi và bị gãy. Bà ta cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu. Đèn trên tàu sáng rực rỡ, vệ sĩ và lính đánh thuê mặc đồ đen cầm súng đứng trên boong tàu. Trong một khoảnh khắc, bà ta đã nghĩ đến việc rút lui. Nhưng Từ Bình Nam đã xuất hiện. Ông ấy mặc một chiếc áo khoác màu đen với một bộ vest đen cùng màu bên trong. Ông ấy cao lớn, phong độ ngời ngời. Ông cúi đầu nhìn Tần Như, khẽ cười với bà ta: "Tiểu Như, lại đây." Như bị mê hoặc, Tần Như vén váy, đi chân trần từng bước lên cầu thang.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18
Chương sau