30
Một năm sau khi tôi ra trường, bố tôi tổ chức lễ cưới cho tôi và Hám Sinh.
Khi tôi và Hám Sinh khấu đầu trước bố, ông mỉm cười dịu dàng, nhưng lại mang theo phần nhẹ nhõm.
Trong lòng tôi bỗng có một dự cảm chẳng lành.
Sau đám cưới, tôi hủy tuần trăng mật, bắt đầu ở bên ông không rời.
Nhưng vào ngày giỗ của mẹ tôi.
Bố vẫn rời đi.
Có lẽ là bởi vì sợ tôi khóc lóc ầm ĩ, ông sẽ mềm lòng không nỡ. Vì vậy ông ấy không cho tôi tiễn ông lần cuối.
Chỉ để lại cho tôi một bức thư tuyệt mệnh.
[Man Man, tha thứ cho bố.]
[Một mình mẹ con cô đơn quá, bố phải đi với bà ấy đây.]
[Sau khi bố chế.t, hãy đốt bố thành tro, đưa bố đến nơi mẹ con đã chế.t, rải tro cốt của bố ở đó.]
[Bố đi tìm bà ấy, bố đi tìm Tĩnh Vi của bố.]
[Man Man, bố rất vui. Giờ phút này là khoảnh khắc hạnh phúc nhất mà bố có được trong mười tám năm qua. Cho nên, để bố đi đi, con đích thân tiễn bố đi, được không Man Man?]
Tôi nắm chặt lá thư bố tôi để lại cho tôi, ngồi xổm trên mặt đất khóc không thành tiếng.
Hám Sinh không làm phiền tôi, anh ấy chỉ lặng lẽ đứng sau lưng tôi.
Cũng giống như khi tôi còn là một đứa trẻ.
Anh ấy là cái bóng của tôi, cái đuôi của tôi, chỗ dựa của tôi.
Đó là sự tồn tại khiến tôi cảm thấy an tâm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-nam-tri-vi/2851585/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.