Mùa xuân năm ấy, hoa đào nở rộ khắp nơi, mang theo không khí tươi mới và tràn đầy sức sống.
Những cánh hoa đào bay lượn trong gió, tạo nên một khung cảnh thơ mộng và yên bình.
Trong bầu không khí đó, tình cảm giữa Minh Phong và Kỳ ngày càng trở nên sâu đậm và bền chặt.
Một buổi sáng chủ nhật, cha Kỳ đưa anh trai cô đi dạo quanh khu vườn hoa anh đào gần nhà. Không khí trong lành và những tia nắng ấm áp khiến ông cảm thấy thư thái.
Cha Kỳ, một người đàn ông từng trải và trầm lặng, đưa tay vuốt nhẹ những cánh hoa rơi, mắt nhìn xa xăm như chìm vào dòng ký ức xa xôi.
Trên con đường nhỏ lát đá, dáng người người phụ nữ mảnh khảnh nét mặt nhân từ nhẹ nhàng toát ra sang trọng hiếm có, từ từ tiến tới gần khu vườn.
Bà Lan thường một mình đi chợ sớm để mua một ít thức ăn tươi ngon cho gia đình.
Con đường trải dài những hàng cây xanh mướt, ánh nắng ấm áp chiếu rọi qua từng kẽ lá, tạo nên những mảng sáng tối lấp lánh trên mặt đất.
Bà Lan, chậm rãi bước đi, tâm trí thỉnh thoảng lạc vào những suy nghĩ xa xăm.
Khi bà Lan đến gần hơn, một dáng người quen thuộc lọt vào tầm mắt.
Đó là ông Trường, bố của Kỳ.
Ánh mắt hai người gặp nhau, và ngay khoảnh khắc đó, như có một luồng điện vô hình truyền qua.
Bà Lan khựng lại, cảm giác như thời gian đang ngừng trôi.
- "Anh Trường...?"
Bà Lan khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-minh-trong-anh-sang-mat-mo/3573237/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.