Sở Duật Phong hoàn toàn không ngờ Dạ Vũ sẽ trả lời như vậy, cả người anh bỗng chốc cứng đờ. Cô ấy nói như vậy là từ chối anh phải không? Thông qua cửa sổ, Dạ Vũ nhìn cơn mưa tuyết đang rơi dày đặc bên ngoài, vạn vật dường như bị phủ kín bởi một tấm màn tuyết trắng xóa. Hôm nay tuyết rơi rất nhiều, có lẽ ông trời cũng dự đoán được sẽ có chuyện không vui xảy ra nên không ngừng buông thả. . ||||| Truyện đề cử: Cầm Thánh Vương Phi ||||| Đông đến, hình ảnh những hàng cây lá vàng biến mất đi và thay thế vào đó là sự lạnh lẽo của thời tiết, sự trắng xóa tràn ngập trên từng nẻo đường. Dạ Vũ nhớ đến một số chuyện rồi cười khổ, cái lạnh này làm sao có thể so sánh với cái lạnh của lòng người. “Sở Duật Phong, trong bốn mùa xuân - hạ - thu - đông, anh thích thời điểm nào nhất?” “Mùa xuân.” Có lẽ đáp án này cũng nằm trong dự đoán của Dạ Vũ, cô nhoẻn miệng cười rồi lên tiếng: “Con người thường tìm đến cái đẹp, sự ấm áp và một khởi đầu tốt, mà đương nhiên mùa xuân luôn là sự lựa chọn hàng đầu. Hạ nóng nực khô khan, thu se se gió và đông lạnh lẽo khắc nghiệt, mỗi mùa đều có đặc trưng riêng. Tôi thì thích thời điểm như thế này, đúng hơn là vừa yêu lại hận.” Sở Duật Phong chỉ ngồi im lặng mà lắng nghe từng câu từng chữ Dạ Vũ nói. Anh biết cô vốn o bế bản thân nhưng không ngờ lại nhiều đến như vậy. “Chắc anh cũng biết đối tượng mà Sở gia có hôn ước là Hàn Ngọc rồi nhỉ? Nhưng nó lại không chấp nhận, tìm mọi cách để đẩy cuộc hôn nhân này cho người khác, và đương nhiên tôi chính là người phù hợp nhất. Lúc đầu tôi không đồng ý đâu vì nó không phải là cuộc sống tôi muốn, tuy nhiên bọn họ lại dùng chính tro cốt của mẹ tôi để đe dọa. Vậy nên mới có cuộc hôn nhân giữa tôi và anh.” “Em không nghĩ đây là định mệnh à?” “...” Dạ Vũ có chút dở khóc dở cười nhìn Sở Duật Phong, không biết nên bày ra vẻ mặt gì cho phải. Sao trọng tâm chú ý của anh ta nghịch thiên thế? “Tôi không tin vào định mệnh đâu.” “Ừ cũng phải, thôi thì bây giờ em cũng là vợ tôi rồi nên bỏ qua mấy chuyện này đi. Trưa nay em muốn ăn gì để tôi bảo đầu bếp cho em, sườn kho hay thịt xào?” “Khoan đã…” Lời còn chưa dứt thì đột nhiên Sở Duật Phong che mắt Dạ Vũ, sau đó cúi người đặt một nụ hôn trên môi cô. Cảm nhận được sự mềm mại trên cánh môi, cả người Dạ Vũ cứng đờ, phần lời phía sau bỗng chốc tan thành mây khói bởi nụ hôn này. Anh vẫn giữ nguyên tư thế đó, có lẽ vì ngượng ngùng rằng Dạ Vũ sẽ thấy vẻ mặt mình hiện tại. “Tôi biết em đang suy nghĩ điều gì, vậy nên để tôi nói trước nhé. Có phải em cho rằng thân phận em không hợp với vị trí Sở thiếu phu nhân, lo rằng bản thân sẽ không có được hạnh phúc giống mẹ mình, và… em mặc cảm vì đôi chân mình không thể đi lại như những người khác đúng không? Cảm nhận lòng bàn tay mình ươn ướt, Sở Duật Phong chỉ đành thở dài rồi nói tiếp: “Tôi hoàn toàn không quan trọng những điều này. Thứ duy nhất tôi biết rằng em là vợ tôi, và trách nhiệm của tôi là chăm sóc cho em. Có thể tôi không thể cảm nhận được toàn bộ những gì em phải trải qua trong quá khứ cũng chẳng can dự vào được, nhưng tôi cam đoan tương lai tôi sẽ mang đến cho em một hạnh phúc trọn vẹn nhất thế gian này. Đương nhiên là lời nói suông chẳng có ích gì, vậy nên tôi sẽ dùng hành động và chân thành để chứng minh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]