—— Ba.
Trước cửa phòng làm việc của Kim Nhật Luân, Khương Kiến Minh ngạc nhiên dừng bước, bởi vì ngay một giây lướt qua, Garcia siết chặt cổ tay anh.
"Điện hạ!" Anh nhíu mày một chút, nhẹ giọng nói, "Người làm tôi đau rồi."
"Không được đi."
Gacia giọng nói khàn khàn, hắn bĩu môi tuấn mỹ lãnh ngạnh, không nhìn Khương Kiến Minh, gằn từng chữ cắn răng: "Anh dừng lại, đừng đi về phía trước nữa."
Khương Kiến Minh mím môi không nói, hoàng tử xoay anh lại, nhìn chằm chằm anh nói: "Anh bị bệnh, phải tiếp nhận trị liệu."
Một trận đau đớn từ đầu ngón tay truyền đến trái tim, Khương Kiến Minh nhắm mắt lại mở ra, không đành lòng nhìn ánh mắt Garcia.
Anh mượn cười khổ rũ mắt xuống, thở dài nói: "Tinh loạn mãn tính không cách nào chữa khỏi, điện hạ."
Garcia: "Nhưng điều trị có thể kéo dài cuộc sống của anh, trong thời gian này công nghệ sẽ tiến bộ, thuốc mới sẽ được phát triển và anh sẽ sống."
Hoàng tử nghiêm túc nói, biểu tình trịnh trọng mà nghiêm túc, nếu như xem nhẹ giọng nói quá mức căng thẳng trong đó, thật giống như thật sự có một chuyện như vậy: "Anh sẽ sống thật lâu, có được nửa đời sau khỏe mạnh trường thọ."
"...... Đừng như thế."
"Vậy rốt cuộc anh như thế nào mới hài lòng!?" Garcia không thể nhịn được mà gầm nhẹ ra tiếng, hắn nói năng lộn xộn, "Nếu ta là người yêu anh muốn tìm, hiện tại anh tìm được hắn, hắn chỉ là mất đi một ít trí nhớ. Nhưng nếu như anh dạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-minh-ngu-say/2566047/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.