Khương Kiến Minh và Lâm Ca định cư, trải qua một thời gian coi như bình yên.
Mảnh địa phương này là Khương Kiến Minh mất mấy năm tỉ mỉ tìm hiểu tin tức. Nó nằm ở rìa của vùng hoang dã Z2, cằn cỗi, nhưng lãnh chúa không có khả năng kiểm soát mạnh mẽ.
Đồng thời, nơi này được gọi là nơi lâm chung của bệnh nhân tinh loạn mãn tính – hố ném xác khổng lồ trầm mặc đứng ở cuối, bên trong chi chít thi thể, đều là bệnh nhân tinh loạn mãn tính tự sát.
Người ở chỗ này, cơ hồ đều là vì chờ chết. Sống vô tri vô giác, bất kể ngày đêm, chứ đừng nói đến tính toán ngày tháng năm.
Nhưng Khương Kiến Minh sẽ nhớ ngày.
Mỗi đầu tháng, hắn lại dựa trên việc đảm bảo chi tiêu ăn mặc hàng ngày của mình và Lâm Ca, phân tán một chút thức ăn cho lưu dân nghèo khó xung quanh.
Dần dần, lưu dân vùng này đều biết có một đôi huynh muội cổ quái như vậy.
Qua lại, những người xung quanh cũng học cách tính toán ngày.
Nhất là những người khốn khổ nhất tuyệt vọng nhất, vốn cuộc sống của bọn họ không có chút hy vọng nào, chỉ là sống như xác chết chờ chết, hiện tại đầu tháng mỗi tháng trở thành hy vọng của bọn họ.
Nhưng thức ăn kỳ thật chỉ là mồi nhử, sau khi lưu dân tụ tập đông đảo, Khương Kiến Minh bắt đầu truyền bá tri thức cho những người xa lạ này.
Ông dạy mọi người làm thế nào để trồng cây trồng phù hợp trên đất khô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-minh-ngu-say/2565837/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.