Lúc máy bay hạ cánh đáp xuống đất mới hơn mười giờ, cả hành trình Diệp Phi đều không buồn ngủ, dựa vào trên vai Lê Tiện nói chuyện với anh Nam câu được câu không.
Có đôi khi Lê Tiện Nam xem điện thoại, trả lời mấy tin nhắn, Diệp Phi ghé lại gần nhìn một cái, Lê Tiện Nam đưa màn hình sang cho cô, lười biếng giải thích, “Kiểm tra à, trả lời công việc.”
Diệp Phi tiến lại gần xem, Lê Tiện Nam thật lười trả lời lại, đối phương gửi cho anh một đống, anh cũng chỉ trả lời mấy chữ đơn giản: Được, có thể, ừm, làm đi.
“Anh làm gì vậy.” Diệp Phi hoài nghi hỏi anh.
“Giọng Yến Kinh nói như thế nào?” Lê Tiện Nam tắt điện thoại, đút vào trong túi.
“Cái gì?”
“Dân thất nghiệp lang thang.” Lê Tiện Nam kéo dài giọng điệu, nói xong còn cười với cô.
Trời sinh anh có khuôn mặt tuấn tú, không quá đứng đắn lúc cười rộ lên thật sự là vừa phong lưu lại thâm tình, hai cái từ này rất trái ngược nhau, nhưng lại đồng thời xuất hiện ở trên người anh, có vẻ hết sức mê người.
Lúc Lê Tiện Nam dẫn Diệp Phi đi từ sân bay ra, thời tiết bên ngoài vô cùng lạnh.
Lúc ấy Diệp Phi nghĩ trở về Quảng Đông, còn cố ý mặc mỏng một chút, dù sao cũng có sự độ chênh lệch nhiệt độ, kết quả lúc này nhiệt độ vào buổi tối ở Yến Kinh đã xuống âm. Trên người Diệp Phi chỉ một một cái áo khoác mỏng, bên trong mặc áo len dệt kim mỏng manh, phía dưới cũng chỉ có một cái quần jean.
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-minh-mau-do/499643/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.