Mọi chuyện dường như cũng xuất hiện một vài bước ngoặt bắt đầu từ ngày hôm đó, mặc dù từ trước đến nay hai người đều chưa từng nói đến nó.
Lê Tiện Nam làm cho Diệp Phi có cảm giác hơi khó nắm bắt, làm việc và nghỉ ngơi hỗn loạn cũng không phải là ngày một ngày hai là có thể sửa đổi được, anh sẽ có những suy nghĩ đột phát, lúc rạng sáng đưa Diệp Phi đi ngắm mặt trời mọc, Diệp Phi cũng đi theo anh.
Diệp Phi không hỏi đi đâu, cũng không hỏi làm sao vậy, anh nói ra ngoài, thì cô cũng đi theo.
Diệp Phi buồn ngủ không chịu nổi, nằm ở ghế sau quấn chăn ngủ gà ngủ gật, Lê Tiện Nam ngồi bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ lúc buồn ngủ của Diệp Phi, trong lòng lại mềm nhũn ra, nắm tay cô ở trong tay, thấp giọng hỏi cô, “Buồn ngủ như thế còn đi theo anh ra ngoài, không ở nhà ngủ hửm?”
“Không có anh cũng không ngủ ngon được, ở Tây Giao lại lớn như vậy……” Diệp Phi nhắm hai mắt ngáp một cái, dựa vào trên vai anh.
Lê Tiện Nam cười cười, lúc đi là hơn bốn giờ, đến gần năm giờ, ngay trước khi mặt trời mọc.
Lê Tiện Nam và cô mười ngón tay đan vào nhau, gọi cô, “Phi Phi?”
“Không ngủ.” Cô nhắm mắt đáp một tiếng.
“Em nhìn đi.”
Lê Tiện Nam nói.
Diệp Phi chậm rãi mở mắt ra, hai người sóng vai ngồi ở ghế sau, xuyên qua cửa sổ xe ở phía trước, bầu trời bên ngoài là một tông màu lãng mạn mờ ám, màu tím thật sâu đan xen với màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-minh-mau-do/499631/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.