Ngày đó thật ra quá tồi tệ, hai người cũng không phát sinh chuyện gì, Diệp Phi không có nút bịt tai căn bản không thể ngủ được, Lê Tiện Nam làm việc và nghỉ ngơi có lẽ cũng rất kém, giữa chừng đã đi ra ngoài hai lần.
Diệp Phi nằm ở trong chăn, đầu bởi vì buồn ngủ hỗn loạn, nhưng đôi mắt chỉ cần hơi nhắm lại một chút, chưa ngủ được mấy phút đã bừng tỉnh.
Lê Tiện Nam tắt đèn trong phòng cho cô, chỉ để lại một cái đèn đầu giường, ánh sáng mờ nhạt ấm áp.
Diệp Phi lăn qua lộn lại ở trong chăn, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có, nhất là trong buổi tối yên tĩnh như vậy, thính giác của cô cũng luôn vô cùng mẫn cảm, một chút âm thanh rất nhỏ cũng sẽ làm cho cô có cảm giác ồn ào, náo động và bất an.
Rối rắm một lúc lâu, Diệp Phi quyết định lên bật đèn lên, cô xốc lên chăn lên xuống giường, mới đi đến chỗ công tắc, cửa phòng bị đẩy ra.
Lê Tiện Nam đứng ở cửa.
“Không ngủ được?” Trên người anh có mùi thuốc là thoang thoảng, giọng nói giống như màn đêm mềm mại này.
“Không có nút bịt tai, không ngủ được.”
“Đã ba giờ sáng rồi, tôi nên đi chỗ nào tìm nút bịt tai cho cô đây,” Lê Tiện Nam khẽ cười một tiếng, anh dựa ở bức tường, hỏi cô, “Vậy có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
“Ba giờ sáng đi ra ngoài sao?” Diệp Phi nói, “Xem cái gì?”
“Có đi hay không?”
“Đi.”
Nghe thấy được một đáp án khẳng định, khóe mắt Lê Tiện Nam hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-minh-mau-do/268302/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.