Tình yêu tuy rằng ngọt ngào, cũng không thích hợp đắm say trong đó. Lưu Cảnh giục ngựa trở về quân doanh, rất nhanh, toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn đều vùi vào luyện tập bắn tên.
Từ ngày đầu tiên Hoàng Trung dạy hắn bắn tên đến nay đã là ngày thứ năm rồi. Tuy rằng mỗi ngày hai trăm tên nghe như không nhiều lắm, đối với bộ dây cũng mềm mại mà nói, hai trăm tên quả thật không thấm vào đâu.
Nhưng đây là cưỡi ngựa bắn cung, mỗi một tên đều phải đang chạy bắn ra. Trong lúc không có yên ngựa và bàn đạp, chủ yếu dựa vào hai chân kẹp thân ngựa, cần một lực thật lớn ở đùi để giữ thân thể cân bằng. Cho nên mỗi một tên bắn ra đều hao phí một lượng sức lực rất lớn.
Hơn nữa kỵ cung so với một bộ cung nhỏ, thế lực rất lớn, cây cung muốn bắn ra rất cần lực cánh tay. Bình thường kỵ binh liên tiếp bắn mười tên, hai tay đã thấy nhức mỏi khó nhịn, đối với đại tướng mà nói, một hơi bắn ra hai mươi tên hai cánh tay sẽ rã rời. Bởi vậy một canh giờ tối đa cũng chỉ bắn ra năm mươi đến sau mươi tên, chia đều hai phút bắn một tên.
Nhưng theo sức mạnh và kỹ thuật không ngừng tăng lên, mật độ hắn bắn cung cũng tăng lên, hiệu suất cũng sẽ cao hơn. Vừa mới bắt đầu một canh giờ chỉ có thể bắn năm mươi tên, hiện tại từng bước đã tăng lên sáu mươi tên. Chủ yếu là kỹ thuật điều khiển ngựa của hắn đã cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-lam-thien-ha/3155740/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.